Chuyển ngữ ♥ Lyn Suki Beta ♥ Nhã Vy
Trác Diệp ưỡn lưng đứng trước cửa nhà vệ sinh, một tay bịt mũi, một tay nắm chặt một cục giấy vệ sinh, men theo kẽ hở của nhà về sinh lần vào, giọng nói buồn bực vang lên: “Vương gia, này…”
Phượng Lâm Sách ngồi ở bên trong hầm cầu, nhìn đầu ngón tay trắng nhuận trước mắt, cũng không đưa tay lên lấy giấy vệ sinh, khuôn mặt đen lại, mím môi không nói.
Trác Diệp thấy Phượng Lâm Sách không có phản ứng, giấy vệ sinh trong tay không khỏi run rẩy, nghi hoặc kêu: “Vương gia…?”
“Phụt…” Đáp lại Trác Diệp là âm thanh bài tiết ngay thẳng sảng khoái trong nhà xí truyền đến…
Trác Diệp nghe thấy âm thanh ấy thì nhịn không được, toàn thân run rẩy, buồn cười không ngớt…
Phượng Lâm Sách nhìn bàn tay nhỏ bé nắm giấy vệ sinh kia, tần suất run rẩy bỗng nhiên tăng tớn, hơn nữa không có quy luật giống như lúc trước như vậy thì liền biết rõ Trác Diệp đang cười trộm rồi. Lập tức, khuôn mặt tuấn tú trở nên hồng, hồng hiện lên trong đen….
Trác Diệp thấy Phượng Lâm Sách vẫn không chịu nhận giấy vệ sinh, trong lòng liền hiểu, người này đang giận lẫy đây mà!
“Vương gia, nếu huynh muốn thuận tiện, bây giờ liền trực tiếp ngồi xổm trong đó đến ngày thứ hai, như vậy không cần dùng nhiều giấy vệ sinh đến vậy đâu. Đến mai tới thời hạn uống thuốc, ta lại mang giấy vệ sinh đến cho huynh ha.” Giọng nói Trác Diệp đã hơi buồn bực, nhàn rỗi nói. Nói xong, lại làm bộ muốn thu giấy vệ sinh ở bên trong lại.
Phượng Lâm Sách không đợi Trác Diệp rút tay về, duỗi bàn tay lớn kia nắm tay Trác Diệp lại, tai kia túm lấy giấy vệ sinh trong tay nàng, mà cái tay nắm lấy tay nàng kia cũng không chịu buông.
“Vương gia?” Trác Diệp nghi hoặc mà kêu lên một tiếng, sau lại kéo tay đó ra, nhưng không có kết quả… Vẫn bị nắm chặt như trước …
“Huynh nắm lấy tay ta làm gì đấy?” Trác Diệp kỳ quái hỏi.
“Ở đây giúp ta!” Phượng Lâm Sách trầm giọng ra lệnh.
“…” Khốn! Thật đáng ghét! Ngồi xổm trên hầm cầu cũng muốn có người ngồi cùng! Trác Diệp đè bất mãn trong lòng lại, giọng điệu tận lực bình thản nói: “Vương gia, huynh buông ta ra, ta ở bên ngoài chờ huynh.”
“Không! Bổn vương thích nàng theo hầu bổn vương như vậy!” Phượng Lâm Sách nói xong, bàn tay lớn trượt theo cổ tay nàng xuống bàn tay, còn dùng một ngón tay nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn trong lòng bàn tay Trác Diệp …
“Vương gia! Buông tay! Ngứa quá!” Trác Diệp cả giận nói! Người này….! Thật là hết biết! Đang đi ngoài vẫn không quên chiếm tiện nghi của nàng!
“Biết ngứa là tốt rồi.” Phượng Lâm Sách lành lạnh trả lời.
“Vương gia, huynh có ý gì?” Trác Diệp nghe không hiểu, nàng phát hiện mình luôn theo không kịp phương thức tư duy của Phượng Lâm Sách…
Phượng Lâm Sách trầm mặc không trả lời, cầm lấy tay nàng…
Trác Diệp phiền muộn, chỉ có thể mặc cho hắn cầm lấy…
Vòng bài tiết thứ nhất dừng lại, Phượng Lâm Sách muốn sạch mông đứng dậy, liền buông tay Trác Diệp ra, sau đó lại ra lệnh: “Không được đi!”
Trác Diệp vừa bước ra một bước chân liền dừng lại. Được rồi, được rồi. Thấy bây giờ hắn rất đáng thương nên nàng rộng lượng, nhường phần cho hắn…
Phượng Lâm Sách ra khỏi nhà xí, nhếch môi, yên lặng nhìn Trác Diệp…
Trác Diệp một tay bịt mũi, cảnh giác nhìn Phượng Lâm Sách, cẩn thận từng li từng tý mà nói: “Vương gia, huynh muốn đi về không? Ở đây thối quá…”
Phượng Lâm Sách trầm mặc, đưa tay ôm nàng vào lòng, thân hình nhoáng một cái, còn chưa chờ Trác Diệp phản ứng kịp, bọn họ đã trở về trước nhà gỗ.
Buông Trác Diệp ra, Phượng Lâm Sách tiếp tục đen mặt, nhìn nàng chằm chằm.
Trác Diệp buông lỏng cái tay đang bịt mũi, thoáng hít sâu một phát, đôi mi thanh tú bỗng nhiên nhíu lại, dựa theo hơi thở ngửi được…, sau đó liếc qua Phượng Lâm Sách, che miệng cười nói: “Vương gia, trên người của ngài cũng thực thối…”
Phượng Lâm Sách đưa tay khóa Trác Diệp vào trong ngực, bên tai nàng nguy hiểm nói: “Dám ghét bỏ ta sao?”
“Không, không dám… Vương gia, buông tay!” Choáng thật đấy! Gần đây hắn bị nghiện ôm rồi à!
Buông tay? Nghĩ hay nhỉ! Phượng Lâm Sách không nói, chỉ ôm Trác Diệp càng chặt hơn, hại hắn chịu tội, hắn không bắt phạt bồi thường thì sao được…
“Vương gia, ta không thở nổi…”
Phượng Lâm Sách nghe vậy lại ôm chặt thêm chút nữa…
“Vương gia! Buông tay! Ta sắp bị huynh ngạt chết rồi!” Trác Diệp quát.
Khuôn mặt Phượng Lâm Sách tức khắc đen như đít nồi rồi, liều mạng ôm “Câm miệng!” Hắn ôm lấy thân thể nàng trong cánh tay, lại xiết thật chặt, hận không thể khảm nàng vào trong cơ thể!
“…” Trác Diệp thức thời câm miệng. Ôm đi ôm đi. Nàng cũng không tin, trong chốc lát nữa hắn đi nhà xí, hắn còn có thể không buông tay!
“Sư phụ
van cầu lão nhân gia ngài, xin ngài thương xót đi mà, xem ta phục vụ ngài nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, tha ta ra đi mà…. Ta thật sự không chịu được…”
“Sư phụ
từ nay đồ nhi tất cả nghe theo lời người nói, không bao giờ ngủ nướng nữa, không bao giờ khiêu chiến trẻ con với ngài nữa, mỗi ngày đều chăm chỉ trồng dược, cất rượu nhiều hơn, tuyệt đối dậy sớm, làm còn nhiều hơn cả trâu bò, van cầu ngài lão nhân gia, đừng giày vò ta nữa….”
“Sư phụ
người từ bi đi mà, hoặc là ngài dứt khoát cho ta một đao sảng khoái đi!”
“Bà má nó! Ông đây lại mẹ nó muốn đi! Ông đây lại đi rồi, muốn thoát mẹ nó xác luôn rồi, lão tử muốn chết rồi muốn chết rồi muốn chết rồi…. Không phải đi ngoài chết cũng là bị ngạt chết, thực con mẹ nó thối!”
“Lão già chết tiệt! Tiểu nữ tử âm hiểm! Còn có cái đồ Vương gia vô liêm sỉ kia! Các ngươi thực con mẹ nó không phải thứ gì tốt! Ta, nếu ta đi ngoài chết rồi, nhất định mỗi ngày, nửa đêm dẫn theo bồn cầu gõ cửa sổ nhà các ngươiiiiiii!”
“…”
Bên kia rừng hoa, tiếng Trần Bì hoặc là cầu xin tha thứ, hoặc là chửi rủa truyền đến…
“A…” Trác Diệp không nhịn được nữa, ghé vào trong ngực Phượng Lâm Sách, cười đến run rẩy cả bờ vai.
Phượng Lâm Sách cũng không nhịn được nữa, khóe môi hơi cong lên, nhưng lại nhanh chóng bị đạp rồi, mặt đen lên, đẩy Trác Diệp ra, thân thể lóe lên, “Vèo” một tiếng liền không thấy bóng dáng đâu…
“Ha…Ha ha ha…” Trác Diệp nhịn không được nữa, dựa vào trước cửa phòng, cười ha hả, cười đến chảy cả nước mắt…
Cẩu Kỷ khẽ ngâm nga tiểu khúc, trở về từ trong rừng hoa, liếc qua Trác Diệp đang cười loạn đến không có hình tượng, nhướn mày nói: “Nha đầu, thời gian còn sớm, nếu không hai chúng ta ngâm ấm trà, đánh cờ, đuổi giết thời gian?”
“Được!” Trác Diệp ngưng cười, thống khoái đáp: “Ta trước đi pha trà.” Trác Diệp nói xong liền vào trong phòng, Cẩu Kỷ cũng vào theo…
Phượng Lâm Sách đi nhà vệ sinh trở lại thì đã thấy Trác Diệp vàCẩu Kỷ, một già một trẻ đang ngồi trước bàn trà bên cửa sổ giết thời gian. Phượng Lâm Sách liếc qua bàn cờ, sau đó khẽ lắc đầu, kỳ nghệ chênh lệch quá xa rồi…
Một buổi trưa đi qua, Phượng Lâm Sách ra ra vào vào, tới tới lui lui từ nhà gỗ tới nhà xí, hai điểm tạo thành một đường thẳng cơ bản mà chạy …
Trong rừng hoa, tiếng Trần Bì gào thét, cứ gào thét thê thảm, đến bây giờ cũng chẳng nghe được mấy nữa rồi…
Trác Diệp nhặt quân cờ, tỉnh táo thong dong, mặt mỉm cười, đối diện là Cẩu Kỷ đang cắn răng nhíu mày, vò đầu bứt tai…
“Tiền bối, còn tiếp tục sao?” Trác Diệp cười hỏi. Lại thắng, thật không có cảm giác thành tựu…
“Tiếp tục tiếp tục! Làm gì mà không tiếp tục. Lão phu cũng không tin mình không thể thắng nổi cô nhóc nhà cô.” Cẩu Kỷ trừng mắt, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Lúc này để cho lão phu 24 quân.”
“…” Trác Diệp lặng yên, sau một lúc lâu mới trả lời: “Được.”
Mời từ nhà vệ sinh về, Phượng Lâm Sách nghe thấy đoạn đối thoại của hai người thì lắc đầu lần nữa, lại để cho lão 24 quân cũng không thắng được nàng…
Bỗng nhiên, trong rừng lại truyền đén tiếng Trần Bì gào thét: “Khát chết ông rồi! Đói chết ông đây rồi! Lão già, cho ta chút gì ăn và nước uống đến đây! Cỏ rơm sạch trơn, có ra không có vào, làm sao ta chịu được! Nhanh lên nhanh lên…Ta còn chưa có sống đủ đâu đấy…” Trong giọng nói Trần Bì lúc này đã mang theo vài phần khàn khàn…
“Đến rồi đến rồi! Ranh con đừng hô nữa! Thật sự là phiền toái!” Cẩu Kỷ đang thua đến loạn, rống lên với rừng hoa một câu, vẻ mặt không kiên nhẫn đứng lên.
“Hu hu hu… Lão già chết tiệt… Lão già nhẫn tâm… Ta mỗi ngày hầu hạ lão, có mấy chuyện cũng thực xin lỗi lão, nhưng lão lại đi chơi ta… Không thèm để ý ta có đồng ý không…” Trần Bì gào khóc, tủi thân lên án…
“Ta đi nấu một chút đồ ăn, cũng sắp đến giờ cơm tối, hơn nữa, Vương gia và Trần công tử cũng cần bổ sung sức lực…” Trác Diệp cười đứng lên nói.
“Cũng được, ta đi đưa cho tiểu tử kia một ít nước trước.” Cẩu Kỷ nói xong đứng dậy, lấy một túi nước đầy, đi đến phía rừng hoa.
Trác Diệp vừa hạ nồi thì Cẩu Kỷ đã trở lại, đứng ở cửa phòng bếp, nghiêng mắt nhìn vào trong nồi, vừa hít lấy hít để vừa nuốt nước miếng. Tay nghe của cô nhóc này coi như không tệ! Mì sợi bình thường cũng có thể nấu thơm như vậy! Nếu như cô nhóc này là đồ đệ của lão thì tốt rồi…
Mì nấu xong, Cẩu Kỷ ăn xong trước hai chén rồi mới ợ một cái, mang theo hộp cơm, đi vào vườn hoa lần nữa.
Không bao lâu sau, trong rừng hoa lại truyền đến tiếng kêu bi thúc của Trần Bì: “Lão già không có lương tâm! Lão giỏi lắm, mình thì ăn uống no đủ mới nhớ tới ta hả? Lão thực sự là muốn đói chết ta mà! Hu hu hu… Ta đời trước nhất định là gây nghiệp chướng, mới rơi vào tay sư phụ vô lương như lão…”
“Biết rồi! Lại còn ồn ào ta sẽ ăn hết đó, không để cho ngươi đâu!”
Cẩu Kỷ tủi thân thét một tiếng to, Trần Bì lập tức giảm thanh…
Nhà gỗ bên này.
Phượng Lâm Sách ăn một tô mì cả ba lượt mới xong, ăn xong tô mì, hữu khí vô lực mà ngồi phịch trên ghế, nhắm nghiền mắt lại im im lặng lặng nghỉ ngơi.
Nhìn bộ dáng Phượng Lâm Sách yếu ớt, trong lòng Trác Diệp có chút không đành lòng. Do dự một chút, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Vương gia, huynh… huynh vẫn ổn đó chứ?”
Phượng Lâm Sách nghe vậy thì khẽ nâng mắt lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Trác Diệp, khóe môi khẽ cong, hỏi: “Đau lòng?”
“Ai…Ai đau lòng! Tự mình đa tình!” Trác Diệp không được tự nhiên liếc trắng Phượng Lâm Sách, thu bát đũa trên mặt bàn lại rồi tiến vào trong phòng bếp.
Phượng Lâm Sách nghe vậy, đáy mắt nổi lên ánh sáng âm u giống như tức giận, khóe môi mỏng khiêu gợi mấp máy, hắn đứng dậy, nhấc chân, đi vào trong phòng bếp. Nhưng hắn cũng chỉ đứng ở cửa mà không vào bên trong…
Trác Diệp dọn dẹp bát đũa xong, muốn quay trở lại sảnh, nhấc màn cửa lên thì liền rơi vào một cái ôm…
Phượng Lâm sách một tay nắm ở eo nàng, một tay thủ sẵn ở gáy của nàng, hung dữ hôn xuống đôi môi hồng nhuận kia…
“A…” Trác Diệp hai mắt mở to, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phượng Lâm Sách phóng đại trước mắt, trong lòng điên cuồng hét. Móa! Nàng lại bị hắn cưỡng hôn rồi!!!