Chuyển ngữ ♥ Lyn Suki Beta ♥ Nhã Vy
Lúc Thanh Trúc vào lấy chén thuốc liền trông thấy Vương gia nhà hắn không biết đang nhai cái gì đó trong miệng, còn nở nụ cười ngốc nghếch thì không khỏi âm thầm lắc đầu. Vương gia nhà gã mê muội hết thuốc chữa rồi…
“Vương gia, Trác cô nương, đã đến lúc dùng bữa tối rồi, có muốn nô tài đưa vào không?” Bây giờ Thanh Trúc đã khách khí với Trác Diệp hơn nhiều. Nếu lần này thực sự giải được độc nhiều năm qua của Vương gia, Trác Diệp sẽ trở thành đại ân nhân của Cẩn Vương phủ này!
“Được, đưa vào đi.” Phượng Lâm Ca khẽ gật đầu.
Thanh Trúc lấy thêm một cái bàn tới bên cạnh giường của Phượng Lâm Ca, lại lệnh cho nha hoàn lần lượt bày đồ ăn lên. Lấy thức ăn thanh đạm làm chính nhưng cũng coi như cũng phong phú.
Thân thể Phượng Lâm Ca còn yếu, khẩu vị không tốt, chỉ ăn một chút đã buông đũa xuống, Trác Diệp cũng không ăn nhiều, vì nàng còn giữ bụng để ăn cơm tất niên…
Cất bàn đi rồi, hai người lại tiếp tục nói chuyện.
“Lâm Ca, năm nay chúng ta cùng nhau đón giao thừa nhé!” Trác Diệp cười nói.
“Được!” Phượng Lâm Ca mỉm cười ôn hòa với Diệp, đây là chuyện hắn cầu còn không được.
“Một năm mới, khởi đầu mới. Hơn nữa, năm nay có ý nghĩa đặc biết với huynh, huynh có vui không?” Ngày hôm nay , Phượng Lâm Ca coi như đã dạo một vòng quanh quỷ môn quan rồi, Trác Diệp cong đôi mắt nhìn Phượng Lâm Ca.
“Vui.” Phượng Lâm Ca dịu dàng nhìn Trác Diệp, năm mới vui vẻ vì có nàng bên cạnh hắn…
“Lâm Ca, huynh thích lễ mừng năm mới náo nhiệt không?”
“Ừ..” Phượng Lâm Ca thoáng suy tư, trả lời: “Trước kia đến năm mới đều là các thành viên trong hoàng thất và chúng đại thần dự tiệc trong cung, rất náo nhiệt. Nhưng loại náo nhiệt này chỉ là biểu hiện ra hình thức bên ngoài thôi, chưa nói tới vui vẻ, khi trở về phủ cũng chỉ còn lại một người một người, như thể cũng chẳng khác ngày thường là bao…” Dừng lại một chút, hắn lại nói tiếp: “Thật ra ta lại mong đón một năm mới giống như một gia đình bình thường, mọi người trong nhà cùng ăn cơm tất niên, đốt pháo, đón giao thừa…”
“Vậy… Hôm nay Lâm Ca liền bỏ thân phận Vương gia đi, xem mình trở thành một thường dân đi. Lát nữa vào lúc ăn cơm tất niên, chúng ta gọi thầy trò thần y, độc sư, còn có Thanh Trúc và Xảo Linh, mọi người cùng vui vẻ nghênh đón một năm mới thực sự, được không?” Trác Diệp bây giờ cũng đã biết Liễu Chi Nhiên và Cẩu Kỷ đều là độc sư.
“Đương nhiên là được rồi.” Phượng Lâm Ca gật đầu, nụ cười ấm áp.
“Aiz…” Trác Diệp bỗng hơi nhăn đôi mi thanh tú, thấp giọng lầm bầm một câu: “Đáng tiếc năm nay không có tiết mục cuối năm để xem…”
Trong quá khứ, Trác Diệp cảm thấy tiết mục cuối năm thực không bằng tiết mục bình thường trong năm, hằng năm đều là mấy gương mặt đó đi qua đi lại, không thú vị chút nào. Nhưng cứ như phản xạ có điều kiện, cứ tám giờ tối đêm giao thừa, nàng lại như đa số những người khác, cầm bộ điều khiển từ xa bật tivi lên…
Năm nay… Chẳng có cái gì để xem… Trong lòng bỗng nhiên có cảm giác vắng vẻ, hơi mất mát…
“Chương trình cuối năm là gì thế? Là đồ cổ à?” Phượng Lâm Ca phát huy tinh thần tò mò như trẻ con, khó hiểu nhìn Trác Diệp.
“Phụt….” Trác Diệp nhịn không được cười ra tiếng, vội vàng giải thích cho Phượng Lâm Ca: “Không phải đâu, đây là… ừm, là một chương trình biểu diễn mà chỉ ở quê ta mới có đó.”
“À…” Phượng Lâm Ca nở nụ cười, hắn cảm giác bản thân mình ở trước mặt Trác Diệp luôn lộ vẻ ngốc nghếch, nhưng lại không thấy mất mặt.
“Diệp Nhi thích xem biểu diễn, rảnh thì có thể đi dạo chơi đùa ngoài vườn, hoặc là đi dạo trên đường một chút. Mấy ngày năm mới này có lẽ sẽ có không ít tiết mục hay của các vũ sư giỏi đấy.” Phượng Lâm Ca đề nghị. Thật ra tiệc trong cung cũng có các loại ca múa, biểu diễn, đáng tiếc là năm nay không thể mang nàng đi. Nhưng hắn hy vọng sau này có cơ hội này…
Trác Diệp cười cười, gật đầu nói: “Được, chờ huynh hết bệnh, chúng ta cùng đi.”
Phượng Lâm Ca nghe vậy thì lập tức tươi cười dịu dàng với Trác Diệp.
Ai ngờ Trác Diệp lại nói thêm một câu: “À… Mang cả Huyễn Nhi đi nữa, còn có Liên Cầm và Liên Tranh nữa!” Nàng đã rất lâu không gặp hai tỷ đệ kia, đúng là có chút nhớ nhung bọn họ…
Trác Diệp trực tiếp gạt bỏ Liên Tiêu và Phượng Lâm Sách qua một bên…
Khóe miệng Phượng Lâm Ca nở nụ cười khổ, xem ra là hắn suy nghĩ nhiều…
“Lâm Ca, ta giúp huynh chải đầu được không?” Trác Diệp trông thấy Phượng Lâm Ca có mấy sợi tóc rối thì bỗng nhiên đề nghị. Còn lâu trời mới tối, tìm chút chuyện làm giết thời gian cũng được.
Đôi mắt Phượng Lâm Ca bỗng vụt sáng, nhìn Trác Diệp, giọng nói khàn khàn mang theo vẻ kích động khó che giấu: “Diệp Nhi, nàng, nàng nói là muốn chải tóc giúp ta sao?”
“Làm sao vậy? Có cái gì không ổn sao?” Trác Diệp nhìn sắc mặt Phượng Lâm Ca có chút quái dị, trong lòng hơi khó hiểu.
“Ở Thiên Thạc quốc này, nữ tử nếu chưa kết hôn mà lại chịu chải tóc ột người đàn ông thì chứng tỏ… Không phải người đó thì sẽ không lấy làm chồng…” Ánh mắt Phượng Lâm Ca sáng quắc, nhìn chằm chằm Trác Diệp, trong lòng khẩn trương kích động, không dám thở mạnh.
Khuôn mặt Trác Diệp lập tức đỏ lên, quýnh quáng 囧囧cười toét miệng, gây ra họa rồi..
“Ta… Huynh, huynh đừng hiểu lầm… Chuyện đó… chuyện đó… Ta gọi Thanh Trúc tới giúp huynh buộc lại tóc…” Trác Diệp xấu hổ dứt lời liền muốn đứng dậy đi gọi người.
“Ai… Thì ra Diệp Nhi cũng không biết…” Phượng Lâm Ca nhìn Trác Diệp vừa sợ vừa quẫn bách thì nhịn không được thất vọng khẽ thở dài một tiếng, thì ra hắn lại hiểu sai ý…
Đêm nay, tâm tình hắn cứ thấp thỏm, phập phồng mấy lần rồi…
Thấy Trác Diệp đã đứng dậy đi tới cửa ra vào, Phượng Lâm Ca vội vàng gọi nàng: “Diệp Nhi, không cần đi, huynh tự làm là được rồi.”
“À..” Trác Diệp dừng chân lại: “Vậy… Ta tới cầm gương cho huynh nhé..” Lại nói, cầm tấm gương thôi chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ…
“Được.” Phượng Lâm Ca cười cười.
Trác Diệp lấy lược đưa cho Phượng Lâm Ca, bản thân thì ngoan ngoãn giơ gương đồng lên, nhìn Phượng Lâm Ca từ từ chải tóc. Động tác này… Thật sự rất ưu nhã! Rất có hương vị! Nàng không ngờ đàn ông chải đầu cũng có thể dễ thương như vậy! Huynh ấy làm sao làm được nhỉ…
Thấy Phượng Lâm Ca chải tóc xong, Trác Diệp cười tán dương nói: “Ừ, không tệ không tệ, nhìn lên có tinh thần hơn!”
Phượng Lâm Ca lại cười dịu dàng với Trác Diệp, đem lược trên tay đưa cho nàng.
Trác Diệp để lược và tấm gương lại chỗ cũ, ngồi lại bên giường, hai tay chống cằm, mắt to trừng mắt nhỏ với Phượng Lâm Ca.
“Diệp Nhi, ta đánh cờ với nàng nhé?” Phượng Lâm Ca nhìn ra Trác Diệp bắt đầu nhàm chán nên liền đề nghị nói.
“Đừng! Đánh cờ dễ mệt mỏi, huynh không chịu được!” Trác Diệp lập tức bác bỏ.
Trong lòng Phượng Lâm Ca ấm áp: “Vậy… Diệp Nhi hát cho ta nghe được không?”
“Hả? Ta à? Hát ấy à?” Trác Diệp có chút sững sờ.
“Đúng vậy! Lần trước nàng hát cho Huyễn Nhi và Tranh Nhi nghe rất êm tai!”
“Ha ha… Nhưng đó là nhạc thiếu nhi mà! Là hát cho trẻ con nghe!” Trác Diệp nở nụ cười: “Ở quê hương của ta, có nhiều người còn hát hay hơn ta đó.”
“Ồ? Quê Diệp Nhi có rất nhiều người có sở trường về ca hát sao? Cũng giống như kiểu nàng hát, là những giai điệu kỳ lạ như vậy sao?” Phượng Lâm Ca tò mò hỏi.
“Chuyện này… Nói như thế nào đây nhỉ…” Trác Diệp nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói: “À! Có rồi!” Nói xong, nàng liền đưa tay vào ống tay áo…