Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Trác Diệp buồn bực! Nàng đã dự cảm thấy chuyện xấu rồi mà, quả nhiên là bi kịch… Nhưng thái hậu nương nương à, tốt xấu gì tôi cũng là người trong cuộc mà! Cũng nên hỏi ý nghĩ của nàng một chút chứ!
Bánh Bao Nhỏ nghe xong chuyện đó thì lập tức lên tinh thần, hai mắt sáng trong, vẻ mặt hưng phấn nghiêng đầu nói: “Hoàng tổ mẫu, người nói muốn để Tiểu Diệp Tử làm mẫu phi của con sao?”
“Tiểu Diệp Tử à?” Thái hậu sửng sốt một chút rồi mới kịp phản ứng ra Tiểu Diệp Tử trong miệng Bánh Bao Nhỏ là Trác Diệp, không khỏi cười hỏi: “Huyễn Nhi hi vọng cô ấy làm mẫu phi của con à?”
“Muốn ạ muốn ạ!” Bánh Bao Nhỏ gật mạnh đầu: “Nhưng phụ vương làm việc kém hiệu suất quá! Lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tóm được Tiểu Diệp Tử!”
Khóe miệng Trác Diệp giật mạnh mấy cái!
Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Lâm Sách lại càng đen hơn…
Thái hậu ngây người nhìn Bánh Bao Nhỏ, sau đó mới mở miệng nói: “Cô ấy chỉ là thân phận bình dân, chỉ e chỉ có thể làm di nương của Huyễn Nhi thôi.” Trong lòng Thái hậu âm thầm bồn chồn, đứa nhỏ này học được từ đâu thế…
Trác Diệp cười khổ, hoàn toàn chính xác, trong mắt người thời đại này, thân phận của nàng rất hèn mọn. Đừng nói làm Vương phi, chỉ làm Trắc Phi thôi cũng không đủ tư cách, thái hậu tuy nói thu nàng nhưng cũng chỉ là cho nàng một thân phận thị thiếp mà thôi, đây coi như đã là ân huệ to lớn lắm rồi…
Nhưng nàng lại chẳng chút hứng thú với ân huệ trời biển kia! Hơn nữa tư tưởng của nàng, nguyên tắc của nàng càng không cho phép nàng làm tiểu thiếp!
“Nhưng Huyễn Nhi không muốn Tiểu Diệp Tử làm di nương của cháu! Hoàng tổ mẫu lại để cho Tiểu Diệp Tử làm mẫu phi của Huyễn Nhi được không!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Bao Nhỏ cau lại, giơ hai móng vuốt ôm tay thái hậu.
“Đứa nhỏ này, ẩu tả gì đâu…” Thái hậu bất đắc dĩ nói.
Trác Diệp vội quỳ rạp xuống: “Thái hậu nương nương! Dân nữ…”
“Mẫu hậu!” Không đợi Trác Diệp nói xong, Phượng Lâm Sách bỗng nhiên đoạt lời: “Nhi Thần cũng không có ý này!”
Phượng Lâm Sách cũng không nóng lòng trả lời câu hỏi của thái hậu mà vẫn luôn chú ý sắc mặt của Trác Diệp, những biến hóa trên khuôn mặt nàng đều lọt vào mắt hắn, thấy nàng bỗng nhiên quỳ xuống với bất cứ giá nào như vậy thì đương nhiên cũng hiểu nàng muốn nói điều gì, nếu để nàng nói tiếp chỉ e làm phật lòng thái hậu thì không vãn hồi được nữa! Đây không phải là những gì hắn muốn thấy…
Hơn nữa… Hắn cũng không muốn Trác Diệp làm thị thiếp của hắn…
Trác Diệp nghe vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Phượng Lâm Sách, hắn không phải là… sao lại… đối với đôi mắt đang ra hiệu để nàng yên tâm, Trác Diệp hơi bị mê hoặc…
“Hả?” Thái hậu liếc qua Trác Diệp đang quỳ trên mặt đất, lại quay đầu nhìn Phượng Lâm Sách: “Ta cảm thấy nha đầu kia không tệ, Sách Nhi không thích sao?” Đã nhiều năm vậy rồi, đây là cô gái đầu tiên được Sách Nhi mang vào Thụy vương phủ, chẳng nhẽ bà hiểu nhầm rồi sao?”
“Nhi thần nghe Trịnh thái y nói thân thể mẫu hậu gần đây thường xuyên mệt mỏi, nên chú ý tĩnh dưỡng nhiều mới được, vẫn đừng quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này thì hơn ạ.” Thái độ của Phượng Lâm Sách mặc dù cung kính như trước nhưng lại đầy quyết tâm.
“Sách Nhi, Lan Nhi mất đã nhiều năm, con vẫn không cưới phi cũng không nạp thiếp, bảo ai gia làm sao có thể không quan tâm đây?! Hơn nữa Huyễn Nhi cũng không có huynh đệ tỷ muội, cũng quá cô đơn rồi.” Thái hậu nói vẻ thâm thúy.
“Nhi thần sẽ lấy phi! Mẫu hậu không cần lo lắng.” Giọng điệu của Phượng Lâm Sách bình thản, sắc mặt nghiêm túc.
Trác Diệp quỳ trên mặt đất, im lặng nghe mẹ con hai người đối thoại, không biết tại sao, trong lòng nàng vẫn cảm thấy mẹ con hai người này… Rất kỳ lạ… Dường như giữa bọn họ… Có gì đó mà nàng không thể nhìn thấu…
“Mà thôi mà thôi, ai gia không quản được con.” Thái hậu phất tay với Phượng Lâm Sách, lại liếc qua Trác Diệp, nhàn nhạt nói: “Con cũng đứng lên đi.”
“Vâng.” Trác Diệp khẽ run rẩy đứng lên.
“Ta cũng mệt mỏi rồi, mọi người về đi.” Thái hậu khẽ dừng rồi nói: “Hôm nay Huyễn Nhi ở lại Từ Hoa cung đi, ở với bà già này.”
“Nhi thần và Diệp Nhi xin cáo lui trước.” Phượng Lâm Sách thi lễ với thái hậu một cái, sau đó nhìn Bánh Bao Nhỏ, dặn dò: “Huyễn Nhi nhớ phải nghe lời Hoàng tổ mẫu.”
“”Vâng! Huyễn Nhi hiểu ạ!” Bánh Bao Nhỏ ngẩng đầu, vỗ ngực cam kết: “Huyễn Nhi sẽ thay phụ vương chăm sóc tốt cho Hoàng tổ mẫu!”
Phượng Lâm Sách và Trác Diệp thấy Bánh Bao Nhỏ như đại nhân bé như vậy thì không nén được khẽ cong môi.
Thái hậu thì cười to ôm lấy cơ thể bé nhỏ của bé, hôn trên bầu má non một cái: “Vẫn là Huyễn Nhi biết thương bà già này.”
Trác Diệp yên lặng đi theo Phượng Lâm Sách Phượng Lâm Sách ra khỏi từ Hoa Cung.
Hai người im lặng đi một chốc, Trác Diệp nhịn không được nhỏ giọng nói: “Vừa rồi… Cảm ơn.” Bây giờ ngẫm lại nàng vẫn còn thấy lạnh cả người, nếu vừa rồi Phượng Lâm Sách không ngắt lời nàng, chắc nàng đã mất bình tĩnh nói không ít lời ngỗ nghịch rồi, bây giờ nghĩ lại quả thật là… Cái lườm cuối của Thái Hậu, thật khó lường! Lợi hại! Quả khiến nàng run sợ không thôi…
Vị thái hậu nương nương kia tuyệt đối không phải là người đơn giản! Trước kia Trác Diệp đã xem không ít sách dã sử cung đình và kịch truyền hình, người có thể bảo vệ ình và con mình an toàn ở chốn hậu cung phức tạp kinh ngục này, còn leo lên cái ghế tôn quý như thế thì sao có thể là đèn đã cạn dầu được!
Phượng Lâm Sách dừng lại, quay đầu lại lẳng lặng yên nhìn Trác Diệp: “Hôm nay ta nói như thế với mẫu hậu cũng không có nghĩa là ta sẽ thả nàng ra.”
Trác Diệp khẽ cong môi, sững sờ nhìn Phượng Lâm Sách, không biết nên nói tiếp thế nào.
“Thụy Vương gia, nô tài thỉnh an ngài.” Bỗng nhiên, một thái giám nói chen vào.
Trác Diệp run lên, cảm thấy toàn thân nỏi cả da gà! Nàng mở to mắt nhìn người “Đàn ông” bỗng chạy tới kia, thật ra lúc tới đây, nàng cũng đã thấy mấy thái giám hành lễ với Phượng Lâm Sách và Bánh Bao Nhỏm nhưng mỗi lần nghe thế, nàng vẫn không nén được mà run lên, chuyện này… nàng không có ý kì thị, chỉ là nàng hơi… không quen…”
“Thì ra là Lý công công, có chuyện gì không?” Phượng Lâm Sách nhàn nhạt hỏi.
“Hoàng Thượng tuyên Thụy Vương gia đến ngự thư phòng, nói có việc muốn thương lượng với ngài.” Lý công công khom người nói.
“Ồ?” Lông mày Phượng Lâm Sách cau lại, gật đầu nói: “Ta biết rồi.” Hắn dặn dò Lý công công tiễn Trác Diệp xuất cung, sau đó quay người đi tới ngự thư phòng.
Ra khỏi hoàng cung, Trác Diệp vén tay áo lên nhìn đồng hồ, đã giữa trưa rồi, nhưng nàng tạm thời không muốn về Thụy vương phủ nên cố tình qua Liên gia, lại nghĩ mới đầu năm, nàng không gửi thiếp mà mạo muội tới thì chỉ sợ Liêm Cầm đã đi tìm bạn rồi, không ở quý phủ. Nàng nghĩ một chốc rồi vén rèm bảo xa phu tới Cẩn vương phủ.
Tinh thần Phượng Lâm Ca mỗi ngày một khá hơn, hai người cùng ăn cơm trưa, nói chuyện phiếm một chốc, Phượng Lâm Ca phát hiện ra dường như Trác Diệp hơi bồn chồn, đã thất thần không biết bao nhiêu lần.
Hắn không khỏi nghi ngờ hỏi: “Diệp Nhi sao thế? Có tâm sự gì sao?”