“Công tử!” Gã sai vặt áo xanh chấn động, vứt bó củi trong tay chạy đến trước mặt nam tử áo trắng. Vẻ mặt lo lắng có chút không biết làm thế nào, chỉ có thể vỗ nhẹ sau lưng nam tử áo trắng.
“Thất đệ, đệ cảm thấy thế nào?” Mặt nam tử áo đen núi băng cuối cùng đã có dấu hiệu tan rã, thần sắc lo lắng hỏi. Giọng nói của hắn rất êm tai nhưng có chút trong trẻo mà lạnh lùng.
“Tam ca không cần lo lắng, khục, khục…chỉ là bị phong hàn nhẹ thôi…khục…. không có việc gì đâu…” Nam tử áo trắng nói đứt quãng.
Nam tử áo đen nghe vậy mím môi thật chặt, sau một lúc mới mở miệng nói: “Trời vừa sáng chúng ta liền đi luôn.”
Nam tử áo trắng gắng gượng quay nhìn nam tử áo đen mỉm cười nói khẽ: “Khục, được, nghe lời Tam ca…khục…khục…”
“Công tử, người muốn uống nước hay không?” Gã sai vặt áo xanh vừa vỗ sau lưng nam tử áo trắng vừa mở miệng dò hỏi.
“Được…” Nam tử áo trắng gật đầu.
Gã sai vặt tranh thủ lấy ra túi nước, mở nắp đưa đến bên miệng cho nam tử áo trắng. Nam tử áo trắng uống hai ngụm sau đó cúi đầu thở dốc.
Bên này Trác Diệp âm thầm suy nghĩ, phong hàn? Nhất định là cảm cúm rồi. Không thể tưởng được nam nhân lớn như vậy mà thân thể thật yếu, chỉ là cảm cúm mà hành hạ hắn thành như vậy, quả nhiên thân thể tốt quan trọng hơn là vẻ bề ngoài.
Trong túi du lịch của Trác Diệp có chuẩn bị một hộp Khang Thái Khắc, nàng do dự có nên lấy ra hay không. Thứ nhất: nàng và bọn họ là người xa lạ, bọn họ chưa chắc đã tin tưởng nàng, chưa biết chừng còn tưởng nàng muốn làm hại bọn họ. Thứ hai: những người này chắc chắn chưa thấy qua thuốc Tây thời hiện đại, nếu hỏi tới, nàng cũng không biết giải thích thế nào. Thứ ba: Khang Thái Khắc là hộp thuốc mới gồm mười viên thuốc con nhộng, ở thời đại lạc hậu này đúng thật là quý báu. Cầm đi ột người không quen biết uống, nàng thật là có chút không nỡ.
Trác Diệp ôm túi du lịch vào trong ngực nhắm mắt lại. Thế nhưng trong hoàn cảnh thấp kém như vây, lại đối diện với mấy nam nhân xa lạ, nàng đâu có ngủ được, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi mà thôi.
“Khụ…khụ..khụ…”
Lại một chuỗi ho khan dồn dập vang lên, Trác Diệp đành mở mắt, nhìn mỹ nam đang che miệng cố gắng áp chế cơn ho khan, trong lòng không khỏi nổi lên một chút không đành lòng.
“Công tử…” Giọng nói gã sai vặt đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Nam tử áo đen không nói một lời nhưng bờ môi mím chặt hơn.
“Khụ…Ta không sao…” Nam tử áo trắng khoát tay vói hai người, sau đó nhìn Trác Diệp ấm giọng nói “Thực xin lỗi, cô nương, khụ…quấy rầy cô nghỉ ngơi rồi…”
Trác Diệp mới chỉ khoác áo choàng nam nhân, còn chưa tận lực giả nam trang. Nàng túm tóc buộc đuôi ngựa có chút giống nam nhân cổ đại, mặt bôi đen. Người bình thường không dễ dàng nhận ra giới tính của nàng, nhưng nếu người sáng suốt vẫn có thể nhận ra sự khác biệt của nàng.
Nàng sửng sốt một chút mới kịp nhận ra mỹ nam bệnh này đang nói chuyện với mình, liền nhếch khóe miệng, gượng gạo trả lời: “Không có việc gì.”
Trác Diệp nhìn bờ môi nam tử áo trắng run nhè nhẹ, khuôn mặt bị bệnh kia ngày càng đỏ hơn, trong lòng không khỏi hoảng hốt, hắn phát sốt rồi. Trông có vẻ không hề nhẹ, ho khan nặng như vậy rất có thể bị viêm phổi rồi.
“Huynh thật sự… thật sư là bị phong hàn sao?” Trác Diệp do dự nhưng không nhịn được mở miệng hỏi.
Trác Diệp vừa nói xong, ánh mắt ba người đều nhìn vào thẳng vào nàng. Trong mắt nam tử áo trắng lóe ra ý tứ hàm xúc không rõ, ánh mắt nam tử áo đen lạnh lùng dọa người, còn gã sai vặt trưng ra một vẻ mặt nghiêm túc.