Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái


Trác Diệp dựa vào trong thùng tắm, sắp xếp lại cảm xúc một chút, sau đó mới đứng dậy ra khỏi thùng lau qua thân thể, mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài.
Đợi khi thấy cảnh tượng trong phòng nhỏ, lông mày Trác Diệp không khỏi cau lại…
Chỉ thấy Phượng Lâm Sách ngồi trên ghế nhìn “Bánh bao nhỏ” đáng thương đang cúi đầu ở cách đó không mà xa không nói gì.
Mặc dù khuôn mặt tê liệt lạnh như băng như trước kia nhưng không có dấu hiệu tức giận. Thế nhưng thân thể nhỏ bé của “bánh bao nhỏ” lại như đang phát run…
Xảo Linh cũng không biết trở về lúc nào đang rót trà cho Phượng Lâm Sách. Trên bàn để mấy thứ điểm tâm tinh xảo, có lẽ là Xảo Linh mang về.
“Sao vương gia còn ở lại đây?” Giọng nói lạnh lùng của Trác Diệp cao lên, rõ ràng trong giọng nói lộ ra thái độ không chào đón.
“Bánh bao nhỏ” nghe vậy, cái đầu nhỏ “vút” một cái ngẩng lên, hai mắt lấp lánh ánh sao, nhìn Trác Diệp với vẻ sùng bái.
Tay Xảo Linh đang rót trà run lên, suýt nữa làm tràn nước trà ra bàn. Oa! Đây là lần đầu tiên nàng thấy có người dám dùng giọng điệu này nói chuyện cùng vương gia! Thật sự là… Quá mức mê hoặc rồi! Đợi nghĩ ra suy nghĩ không tốt của mình, nàng mới hoảng sợ, chột dạ nhìn sang Phượng Lâm Sách, cúi đầu thấp xuống.
Phượng Lâm Sách soi mói xem nữ tử thái độ không tốt trước mặt. Dung nhan tuyệt mỹ bởi vì vừa tắm nước nóng mà càng thêm mềm mại động lòng người. Tóc dài ẩm ướt rối tung tùy ý, trên người chỉ khoác một cái áo choàng màu vàng hơi đỏ, cả người tỏa ra sức hấp dẫn…
Phượng Lâm Sách nâng chén trà lên uống một ngụm, sau đó giơ mắt lên, ném ra một quả bom: “Ta sẽ phụ trách.”
“Hả?” Trác Diệp sững sờ, một lúc sau mới phản ứng được, lập tức nổi giận, trùng mắt chỉ vào Phượng Lâm Sách: “Ngươi, ngươi nói là… Ý của ngươi không phải thế kia chứ?”
“Bánh bao nhỏ” hoảng sợ, nữ nhân này lại dám chỉ vào phụ vương, còn gọi là “ngươi”! Thật tuyệt diệu!
Xảo Linh cũng sợ hãi, vương gia nói cái gì? Phụ, phụ trách…? Hóa ra bọn họ đã… Xảo Linh đỏ mặt, nở một nụ cười mập mờ, động tác của Vương gia thật là nhanh…
“Ta nhìn thấy thân thể của nàng thì tất nhiên là sẽ phụ trách” Phượng Lâm Sách nói như một điều đương nhiên.
Trác Diệp vừa tức giận vừa buồn cười. Nhìn thân thể của nàng? Một tầng cánh hoa dày như thế, có thấy cũng chỉ là chút mơ hồ, không có gì rõ ràng. Chẳng lẽ hắn cho là mắt hắn có thể nhìn xuyên sao? Nhưng mà… Dưới tình huống như thế, mặc kệ hắn có nhìn thấy gì không thì trong mắt người cổ đại, nàng bị coi là đã thất tiết… Đáng tiếc Trác Diệp nàng không phải là người của thời đại này. Những tư tưởng khó hiểu này ở trong mắt nàng đều buồn cười.
Trác Diệp đảo mắt, thong dong mà cười cười, nói như khiêu khích: “Ai cần huynh phụ trách. Nhìn thấy thân thể của ta mà đã muốn phụ trách ta sao? Nói vậy con huynh cũng phải phụ trách với ta rồi.”
Trác Diệp vừa nói xong, không chờ Phượng Lâm Sách lên tiếng, “bánh bao nhỏ” ở bên cạnh như được lên tinh thần.
Nó trừng đôi mắt to lúng liếng, vẻ mặt vui vẻ gật đầu: “Được, được! Bản thế tử sẽ phụ trách!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui