Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Đã được chứng kiến chứng động kinh của Hà Nghiêm, sư đệ cẩn thận bước ra cửa hai bước, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào...

Khó khăn lắm hắn mới chờ được Hách Liên Dạ trở lại.

Sư đệ lập tức tiến lên một bước, "Vương gia, tại hạ..."

"Ta chỉ có hứng thú nói một đề tài với ngươi." Hách Liên Dạ không có hứng thú ngắt lời hắn.

"Đề tài gì?"

Hách Liên Dạ lấy heo nhỏ trong ngực ra, "Kỹ thuật nuôi heo."

Sư đệ: "..."

Khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, vẻ mặt sư đệ gắng gượng, "Không dám dối gạt Tĩnh Vương gia, những thứ ta từng nuôi, chỉ có sư huynh là tương đối thành công."

Nghĩ nghĩ, lại bổ sung, "Nhưng sư huynh cũng rất kén ăn."

"Đương nhiên, heo nhỏ càng kén hơn." Sư đệ rất bất đắc dĩ, "Sau khi ta nhặt được nó ở trên núi, nó có ăn nhiều bao nhiêu cũng không tăng thêm được cân thịt nào."

Đúng lúc nam tử áo trắng đi ngang qua cửa: "..."

Đáng tiếc ở đây không ai là hệ trị… (trị ở đây là trị bệnh, điều trị ý, cũng ko hiểu đoạn này lắm)

Không cần chủ tử phân phó, Hà Nghiêm lập tức tiến lên một bước, rất thành khẩn rất phát ra từ đáy lòng nói, "Công tử đi thong thả."

"..." Không hiểu kỹ thuật nuôi heo thì thật sự không thể nói chuyện

Còn nữa, đây rõ ràng là đuổi người, tại sao lại còn dùng giọng điệu và biểu cảm này!

Đôi mắt nhỏ của sư đệ hiện lên sự oán giận rõ ràng , Hà Nghiêm chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, "Bởi vì ta thành thật mà..."

"..." Sư đệ nhịn không nổi trực tiếp bỏ đi.

"Tiểu nha đầu," Hách Liên Dạ ôm heo nhỏ, cười cười ngồi xuống bên cạnh Ngư Ngư, "Tâm phúc của ta học hư theo nàng rồi."

"Không sao," Ngư Ngư lập tức an ủi y, "Chỉ cần cục cưng của anh không học theo cái xấu là được."

"Làm gì có cục cưng," Vẻ mặt Hách Liên Dạ u sầu, thở dài một tiếng, " Nương của cục cưng không chịu gả cho ta." Nói xong, nhìn nàng đầy thâm ý.

Ngư Ngư nghiến răng, cười híp mắt nhắc nhở, "Ý tôi là nói cái trong bụng Vương gia kìa."

"Trong bụng bổn vương không có gì cả, " Hách Liên Dạ hết sức bình tĩnh, "Ngược lại trong lòng chỉ có một tiểu nha đầu vô lương tâm."

"..." Một ngày y không thổ lộ, sẽ chết sao.

Cãi không lại siêu cấp phúc hắc này, Ngư Ngư dứt khoát thay đổi đề tài, "Sư đệ tìm anh có chuyện gì thế?"

Mặc dù sư đệ còn chưa có cơ hội mở miệng, nhưng thông minh như Hách Liên Dạ nhất định đã sớm nghĩ ra mục đích đến của hắn rồi.

Quả nhiên, Hách Liên Dạ rất vô tình nói, "Lần đầu tiên nàng đào hôn, có một đám người áo đen muốn truy sát nàng."

"À..." Ngư Ngư vừa nhớ tới, "Thiếu chút là quên mất bọn họ."


Hiện tại nàng đã biết những người đó là đồng môn với Trình Ti Nghiên, vậy sao còn muốn truy sát nàng.

Bởi vì không biết vì sao, đột nhiên Trình Ti Nghiên muốn buông tay kế hoạch lẻn vào hoàng cung Vệ quốc kia, đã vậy thì thôi, thế nhưng nàng còn muốn nói rõ chuyện này với Phong Ngự Vũ!

Người trong môn phái này đương nhiên sẽ không để cho nàng sống.

Chỉ là không rõ... Vì sao Trình Ti Nghiên lại có quyết định này.

Dường như đáp án của vấn đề này là ở hoàng cung Vệ quốc, cũng tốt, ngày mai chính là lần "đào hôn" thứ hai của nàng, rất nhanh nàng có thể làm rõ mọi thứ.

"Vương gia không muốn thả những người đó đi sao?"

"Lúc này chính là thời điểm dùng người," Hách Liên Dạ cười đến mức dịu dàng lại bình tĩnh, "Heo cần phải có người đút ăn."

Ngư Ngư: "..."

"Mặc dù những người trong cung đó có thể giúp ta cho heo ăn, nhưng ngày mai nàng đào hôn, ta phải đuổi theo, những người trong cung không tiện mang đi cùng."

Thật mạnh mẽ, lý do thật biến thái... Khóe miệng Ngư Ngư liên tục run rẩy.

Nhưng...

"Vương gia đừng quên, anh đã đồng ý với Phong đại ca, trước khi chúng tôi chưa rời khỏi kinh thành, anh không thể đuổi theo."

Phong đại ca?

Xưng hô rất thân thiết này khiến người nào đó lâm râm khó chịu, y phát hiện rằng tiểu nha đầu này vô cùng coi trọng tình thân, dáng vẻ lúc đối đãi với huynh trưởng cũng vô cùng dịu dàng.

Nhưng làm một yêu nghiệt biến thái phúc hắc, trên mặt Hách Liên Dạ rất bình tĩnh, vỗ đầu Ngư Ngư, cười nói, "Đương nhiên ta nhớ, tất cả chuyện có liên quan đến nàng, ta đều nhớ rất kĩ." Giọng nói dịu dàng lại cưng chiều này, vừa nghe liền cho rằng nàng là bảo bối quý trọng nhường nào.

Mặt Ngư Ngư thoắt cái đỏ lên, y lại thổ lộ, lại thổ lộ!

Không thể bình tĩnh nổi nữa, nàng đứng dậy thu thập hành lý.

Thật ra Ngư Ngư cũng không có gì cần thu thập, Phong Ngự Vũ vốn là huynh trưởng rất cưng chìu muội muội, hơn nữa đã xa muội muội hơn mười năm, hiện tại càng hận không thể cưng đến tận trời.

Cho nên sáng sớm hôm sau, Ngư Ngư một thân quần áo nhẹ nhàng ra trận, trong tay chỉ có gói đồ nhỏ chứa đủ loại dược liệu.

Phong Ngự Vũ cười tiếp nhận gói đồ giúp nàng, bỏ vào trong xe ngựa, "Về sau việc xách đồ này không cần tự mình làm."

"Cảm ơn Phong đại ca." Ngư Ngư cười đến ngọt ngào.

"Khụ." Yêu nghiệt nào đấy bị xem nhẹ ho nhẹ một tiếng.

Ngư Ngư dường như vừa nhìn thấy y, vui mừng quay đầu lại, "Vương gia, anh lại biến thái rồi hả?"

"Không," Hách Liên Dạ thở dài một tiếng, "Bổn vương tới tiễn người trong lòng."

Khóe miệng Phong Ngự Vũ run rẩy hai lần, thật sự không quen nhìn Tĩnh Vương gia thâm tình khẩn thiết, lấy cớ đi sắp xếp lại hành trình, xoay người bước đi.

Ngư Ngư vươn tay ra muốn nhận lấy con heo, "Tiểu Dạ tỷ tỷ, ta đi trước."

Hách Liên Dạ lại không chịu trả con heo cho nàng, "Ta nuôi nó giúp nàng."


"Nhưng tôi phải đào hôn, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không về đây."

"Tiểu nha đầu, nàng cảm thấy ta sẽ tìm không thấy hai người?" Hách Liên Dạ cười nhắc nhở, "Đừng quên, bổn vương mạnh mẽ đến biến thái đấy."

Không đợi Ngư Ngư trả lời, dường như y lại nghĩ đến cái gì đó, ý cười trên mặt càng sâu, "Có muốn biết rốt cuộc bổn vương mạnh mẽ đến mức nào không?"

Không cho Ngư Ngư thời gian phản ứng, vừa dứt lời, y liền kéo nàng ôm vào trong ngực, cúi thấp đầu mạnh mẽ hôn xuống.

Thật ra nụ hôn này cùng với sự biến thái không hề có liên quan gì, ngược lại còn rất mềm mại rất dịu dàng, nhưng mà...

Đối người cổ đại mà nói, quá kinh thế hãi tục .

Kỳ thực hai người cũng chỉ là môi kề môi, đối với hôn môi mà nói thì là một nụ hôn đơn thuần, không hề thái quá.

Nhưng đừng nói là hôn, ngay cả nam nữ công khai dắt tay, ở cổ đại đã là ít lại càng ít.

Cho nên xung quanh vang tiếng hít khí lạnh.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ, nhưng lại có một “người” tức giận.

Khốn kiếp! Không ai phát hiện đụng phải ta sao!

Bị vây ở trong ngực hai người đang ôm nhau, heo nhỏ nổi giận, chân ngắn núc ních thịt vươn ra chuẩn bị đạp người một cái.

Người phúc hắc như Hách Liên Dạ đương nhiên không có khả năng bị đạp...

Nhưng heo nhỏ đang nóng giận, chỉ cần đè chân nó xuống, nhất định sẽ làm nó mất hứng.

Cho nên không buông cánh tay đang ôm Ngư Ngư ra, Hách Liên Dạ bình tĩnh dùng một tay nâng heo nhỏ lên đưa về phía người gần nhất.

"Bốp"!

Bị heo nhỏ đá trúng nửa mặt bên phải, Tiểu Trần Tử vừa mới xuất hiện lại bị đá mặt nghiêng đi, cứ như vậy mà hỗn độn trong gió...

Tuy rằng không đau chút nào, nhưng trái tim… từng mảnh từng mảnh vỡ nát, y như túi hạnh nhân đường hắn mua hôm nay.

Đúng rồi, túi hạnh nhân đường kia vẫn chưa ăn xong.

Tiểu Trần Tử lấy một túi giấy nhỏ, tâm tình cực tốt bắt đầu ăn.

Tư duy của người thích ăn chính là phát tát ở điểm này , năng lực tự mình chữa trị mạnh mẽ đến mức ấy… ừm.

Hách Liên Dạ không để ý đến hoàng huynh động kinh ở bên cạnh, y hôn nhẹ Ngư Ngư một cái, "Đợi ta đến đón nàng."

"..." Nhưng nàng không muốn đợi!

Ngư Ngư âm thầm mài răng, rất muốn vô lương chỉnh chết yêu nghiệt này, nhưng trên mặt lại vù vù bốc hơi nóng, bộ dạng này mà chỉnh người ... thật sự không có chút khí thế nào.

Cũng may, thấy y bận “việc” xong, Tiểu Trần Tử có chuyện muốn nói vừa vặn giảm bớt sự xấu hổ của Ngư Ngư.

"Tiểu quỷ nước, cô thật sự muốn rời khỏi kinh thành sao?"


Bất đồng với biểu hiện động kinh vừa rồi, giọng điệu hiện tại của hắn ngưng trọng, giống như đang hỏi việc gì lớn có quan hệ đến hạnh phúc nửa đời sau của hắn vậy.

Bên cạnh lại vang lên tiếng rút khí lạnh.

Trừ khi hắn thực sự điên rồi, nếu không đương nhiên Tiểu Trần Tử sẽ không xuất hiện hình tượng Thái tử.

Bây giờ hắn mang khăn đen che mặt, che mặt rất cẩn thận.

Nhưng mặc dù trên người hắn mang quần áo vải thô hết sức tùy tiện, nhưng vẫn nhìn ra được thân hình thon dài, dáng người có tỷ lệ vô cùng cân đối của hắn.

Cho dù không nhìn thấy mặt, dựa vào dáng người như vậy cũng có thể xem như một nửa soái ca rồi.

Hơn nữa khăn che mặt không che được đôi mắt thâm thúy như biển lộ ra ở bên ngoài, có mày kiếm hay không thì không biết nhưng "mắt tinh" là nhất định phải có.

Người bịt mặt này dường như có ngoại hình không tệ...

Cho nên hắn thật sự có tình ý với Trình tiểu thư, hiện tại muốn lên tiếng giữ người lại?

Vậy mà có người dám làm tình địch của Hách Liên Dạ!

Tất cả mọi người đều khiếp sợ.

Ngay cả người luôn luôn lạnh nhạt như Hách Liên Dạ, hiện tại cũng hơi nheo mắt lại.

Chỉ có Ngư Ngư là rất bình tĩnh, "Đúng."

"Muốn đi Vệ quốc?" Giọng nói ngưng trọng hơn.

"Đúng"

Tiểu Trần Tử không vội vã nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.

Sự đấu tranh trong mắt hắn rất rõ ràng, thế nên quần chúng vây xem đều toát mồ hôi dầm dề, lo lắng một khắc sau hắn sẽ vì tình sâu mà mất đi lý trí, cướp người với Hách Liên Dạ giữa đường phố.

Trong lúc mọi người nín thở, Tiểu Trần Tử chậm rãi mở miệng, "Tiểu qủy nước, tuy rằng thời gian quen biết của chúng ta không lâu, nhưng cô có cảm thấy ta có đối tốt với cô không?"

Ngư Ngư rất muốn trợn mắt, "Nói thẳng đi, anh muốn cái gì?"

"Lạp xưởng!" Tiểu Trần Tử lập tức đổi lại một vẻ mặt vui mừng khôn xiết, "Các người xuất phát từ kinh thành, muốn đến Vệ quốc phải nhập cảnh thành Truy Vân, nghe nói lạp xưởng ở thành Truy Vân là thiên hạ nhất tuyệt..."

Ở trong ánh mắt chấn kinh rớt cằm của mọi người, Tiểu Trần Tử rõ ràng rành mạch nói từ thịt heo đến nước dùng rồi đến gia vị, giải thích với Ngư Ngư vì sao lạp xưởng thành Truy Vân lại có tiếng tăm vang dội như vậy.

Sau đó hai người sành ăn đều cùng nhau nhìn về phương xa, ngẩn người mê mẩn.

Chờ khi mặc sức tưởng tượng xong, Tiểu Trần Tử vừa quay đầu thì phát hiện ra tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm vào hắn.

Sửng sốt, hắn lắc đầu, "Các ngươi đừng nhìn chằm chằm vào ta như thế," Hắn thở dài, "Ta đã nói rất nhiều lần rồi, ta cũng không muốn mình đẹp trai như vậy đâu."

"..." Tất cả mọi người hận không thể bóp chết hắn.

Tiểu Trần Tử vẫn giữ nguyên thái độ động kinh của mình, nhưng giọng điệu lại trở thành "Hạnh phúc nửa đời sau của ta ở trong tay cô rồi.", "Tiểu quỷ nước, có thể mang bao nhiêu thì mang bấy nhiêu, lạp xưởng... rất dễ bảo quản."

Phong Ngự Vũ đã nhịn không được, vội vàng lên tiếng cắt ngang, "Trình tiểu thư, chúng ta nên xuất phát thôi."

Cảm thấy những lời này thật sự không có trọng lượng, do dự một chút, nhằm vào điểm yếu của Ngư Ngư, Phong Ngự Vũ bỏ thêm một câu, "Nếu không... sẽ lỡ mất cơm trưa."

"Tôi phải đi rồi, gặp lại sau!" Ngư ngư lập tức sảng khoái lên xe.

Hà Nghiêm giãy giụa che mặt.

Từ sau khi quen biết Vương phi, muốn làm một người bình thường sao lại khó như vậy...


Xe ngựa Phong Ngự Vũ chuẩn bị cho Ngư Ngư có bề ngoài cực kì khiêm tốn, thậm chí có thể nói có chút đơn sơ.

Nhưng Ngư Ngư vừa mở cửa xe, mọi người mới nhìn thấy bên trong xe ngựa mọi thứ được bố trí rất tỉ mỉ.

Bốn vách xe được lót đệm mềm mại thoải mái, tránh cho ngồi lên xóc nảy không nói, đây coi như là nền tảng cải trang, bên trong còn có rất nhiều ngăn kéo nhỏ vững chắc, trên mặt được dán nhãn cẩn thận, tùy tiện kéo ra một cái ra, bên trong chính là chút đồ ăn vặt tinh xảo.

Hai mắt Tiểu Trần Tử sáng lên, lập tức ra vẻ hào phóng, "Tiểu quỷ nước, ta tiễn cô ra khỏi thành!"

Ngư Ngư vừa muốn nói chuyện, hắn liền vung tay lên, "Cô không cần phải nói, ta hiểu mà. Người phóng khoáng lỗi lạc lại nói nghĩa khí giống như ta, quả là thế gian hiếm có."

Ngư Ngư cực kỳ kiên cường không bị hắn làm lung lay, còn rất tốt bụng nhắc nhở, "Hách Liên Dạ ở sau lưng anh."

Quả nhiên, Tiểu Trần Tử vừa quay đầu liền nhìn thấy nụ cười đầy thâm ý của Hách Liên Dạ.

Muốn ngồi chung một chiếc xe ngựa với tiểu nha đầu này? Không có cửa đâu!

Hách Liên Dạ cũng không khách khí, nhấc Tiểu Trần Tử lên xoay người rời đi.

Đương nhiên, lúc gần đi còn vừa cười vừa nói với Ngư Ngư một câu, "Đợi ta đến đón nàng."

Tiểu Trần Tử phẫn nộ rít gào, "Ngươi thả ta xuống! Ngươi... Ít nhất để ta lấy chút đồ ăn đã chứ!"

Không có ai tranh đồ ăn với nàng, tâm tình Ngư Ngư cực kỳ tốt bước lên xe ngựa.

Bên Trình đại nhân, Ngư Ngư đã sớm chào hỏi qua, Trình đại nhân rất cưng cô con gái này, biết nàng chỉ ra ngoài chơi, sau này chắc chắn sẽ quay lại kinh thành nên đồng ý cho nàng ra cửa.

Muốn hoàn toàn rời khỏi ranh giới kinh thành, thật ra chỉ cần hai ba giờ thôi, vì né tránh Hách Liên Dạ, thuận lợi mang Ngư Ngư về hoàng cung Vệ quốc, Phong Ngự Vũ đã chuẩn bị rất nhiều.

Tuy Ngư Ngư không muốn thừa nhận, nhưng vẫn cảm thấy những trò ngụy trang thế này hoàn toàn không lừa được đại phúc hắc Hách Liên Dạ kia.

Nhưng … dường như nàng đã đoán sai rồi.

Bọn họ thuận lợi ra khỏi kinh thành, cải trang lại sau đó ăn cơm trưa, cơm chiều... Thậm chí buổi tối hôm đó, bọn họ tìm khách sạn nghỉ ngơi cũng không thấy bóng dáng Hách Liên Dạ đâu.

Hơn nữa, lần biết mất này của Hách Liên Dạ, là ba ngày liền.

Lúc này ngay cả Phong Ngự Vũ cũng cảm thấy không đúng lắm.

Chẳng lẽ trước đây Hách Liên Dạ thề thốt nhìu như vậy là chờ tiểu muội vừa ra khỏi kinh thành, y quăng tiểu muội muội ra sau ót rồi?

Sợ Ngư Ngư không vui, Phong Ngự Vũ cẩn thận không nhắc đến Hách Liên Dạ, chỉ âm thầm phái thủ hạ hồi kinh, dò la xem đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng thủ hạ hồi báo, nói kinh thành Loan Nguyệt quốc một mảnh yên bình, mấy ngày gần đây Hách Liên Dạ đều không lộ điện, chỉ là trước kia y cũng từng xuất quỷ nhập thần nên hiện tại không biết rốt cuộc y đang ở đâu.

Cho nên có phải y đã quên tiểu muội này rồi không?

Trước khi xuất phát, Phong Ngự Vũ muốn dùng tất cả các biện pháp để trốn Hách Liên Dạ, nhưng lúc này hắn lại bắt đầu ngày ngày trông ngóng Hách Liên Dạ xuất hiện.

Lần trông này liền trông đến mười ngày, đoàn người đã hoàn toàn ra khỏi Nguyệt Loan quốc, tiến vào biên cảnh Vệ quốc.

Thời gian đã quá muộn , không tiện tiếp tục lên đường nên bọn họ chỉ có thể tá túc ở một khách điếm duy nhất giữa trấn nhỏ.

Không nghĩ tới, chưởng quầy khách điếm lại không cho bọn họ ở lại.

Mấy người đều mặc trang phục khiêm tốn, nhưng người khác cũng thôi đi, Phong Ngự Vũ là Thái tử, có khiêm tốn cũng không khiếm tốn đến nơi đến chốn, quần áo trên người vừa nhìn là biết chất liệu quý giá ngay cả nhưng kẻ có tiền thông thường cũng không mặc nổi.

Nhưng chưởng quầy đánh giá Phong Ngự Vũ vài lần, lại còn ra vẻ thần bí lắc đầu, "Thực không dám đấu diếm, hôm nay bổn điếm có khách quý giá lâm, không tiện tiếp đãi các khách nhân khác, thỉnh các vị thứ lỗi."

Rốt cuộc là khách quý gì mà có thể làm cho chưởng quầy đánh giá cao như vậy?

Ngư Ngư bắt đầu tò mò rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận