Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Editor: Thiên Yết

Beta: Trang

"Ừm." Giang Ngư Ngư gật đầu.

Hách Liên Dạ cười rất dịu dàng, "Vậy cũng không sao, tới đây, ta giải thích cho cô nghe."

Y nói xong liền chỉ vào chữ viết trên giấy, giọng nói ưu mỹ mà 'ý giải', "Những chữ này, chính là nói sau này cô sẽ làm nha hoàn ở Tĩnh Vương phủ, mỗi tháng năm lượng bạc, bao ăn bao ở."

Giang Ngư Ngư vẻ mặt thành khẩn nhìn vào bản giao kèo kia rõ ràng viết là khế ước bán thân cả đời hơn nữa một phân tiền cũng không cho, nhưng vẫn giả ngơ lộ ra một nụ cười thật thà chất phác, "Bạc nhiều như vậy à."

"Nếu đồng ý, vậy thì ấn một dấu vân tay vào đó." Hách Liên Dạ cũng không tin nàng không biết chữ, có chút hứng thú mà chờ đợi nhìn xem cuối cùng nàng quyết định như thế nào.


"Được!" Vẻ mặt Giang Ngư Ngư vui mừng đồng ý, vươn tay ấn xuống hộp mực một cái, sau đó thoải mái mà đem toàn bộ bàn tay đè lên trên giấy bán thân mới vừa viết xong.

Pia! Trên giấy có thêm một dấu bàn tay màu mực, gần như che sạch sành sanh nội dung trên giấy bán thân.

Không đợi những người khác nói chuyện, nàng đột nhiên ảo não thở dài một cái, "Ai nha, hình như đã ấn sai rồi!"

Sau đó lại vươn tay về phía hộp mực ấn tiếp cái nữa, lần này, chặt chẽ vững vàng mà ấn trên cánh tay của Hách Liên Dạ.

"Bây giờ thì được rồi!" Nàng lộ ra nụ cười vui mừng đại công cáo thành.

Dĩ nhiên, nụ cười này vẫn ngây ngô.

"Cô, cô làm cái gì vậy hả!" Hà Nghiêm cả kinh, khuôn mặt đều tái mét.

"Làm ký hiệu á! Nếu không tôi sẽ không nhớ rõ người nào là Vương gia, tưởng rằng mình ở vương phủ khác làm công thì thế nào?"

"Cô... Cái này mà cũng có thể nhận nhầm?" Nói bậy! Vương gia bọn họ có dung mạo khuynh thành, liếc mắt nhìn một cái sẽ khắc sâu vào trong lòng, làm sao có khả năng nhớ không rõ!

Gương mặt Hà Nghiêm dữ tợn, "Cô nói, tại sao có thể nhận nhầm!" Nếu như nàng không nói ra được nguyên nhân, hắn sẽ đánh cho nàng một trận bẹp dí.

Làm như là một trẻ em "trung thực" có "phản ứng không nhanh", Giang Ngư Ngư giống như bị hắn hỏi câu hỏi khó, nhíu mày suy tư hồi lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn mới ngơ ngác ngu ngốc hất lên, "Chắc là vì tôi thành thật nhỉ."


"..." Một bồn lửa giận cứ như vậy mà bị cuống quay trong lồng ngực, tâm trạng bị đè nén, Hà Nghiêm hận không thể đấm ngực giậm chân mà khóc lớn một trận.

Quá tà môn rồi, tại sao mỗi lần nói chuyện cùng với cô nương đần độn này, sau cùng đều có loại cảm giác sắp bị nghẹn chết chứ?

Vì cân nhắc phong độ của mình, Hà Nghiêm quyết định tạm thời không để ý tới Giang Ngư Ngư, nhưng vừa quay đầu lại nhìn chủ tử, khóe miệng lại bắt đầu co giật.

Bình tĩnh, bình tĩnh, phải nghĩ đến chỗ tốt, dù sao cái dấu bàn tay đen sì là Giang Ngư Ngư in trên tay áo của Vương gia, nàng không có nhân cơ hội mà sờ lên khuôn mặt Vương gia.

Đôi mắt hắn vui mừng khi nhìn thấy rõ ràng, Giang Ngư Ngư rất bình tĩnh mà bắt đầu rửa tay.

Cắt, nàng mới không nhân cơ hội này mà chạm vào khuôn mặt của y đâu nhé, đẹp trai thì có cái gì đặc biệt hơn người chứ, ngoại trừ lão công của nàng, ai nàng cũng không muốn sờ.

Đáng tiếc chính là, nàng vẫn còn chưa có lão công.

Nếu thật sự ở lại cổ đại không thể trở về được, vấn đề yêu đương có thể rất khó giải quyết...


Đàn ông ở cổ đại đã quen với việc tam thê tứ thiếp, muốn tìm một người đàn ông sẵn sàng cam kết nắm tay nhau chung sống đến già, nhất định là rất khó khăn.

Trên tay dính rất nhiều mực nước, nàng vừa suy tính vấn đề này, vừa bình tĩnh nghiêm túc rửa tay.

Cảnh tượng như thế này, đã khiến cho Hà thúc kiếm một cái cớ rồi lập tức rời đi.

Tuổi tác của ông đã lớn, ông không thể lúc nào cũng chịu kích thích như vậy...

Hà Nghiêm lại bi phẫn lần nữa, còn có để cho hắn giữ vững khí chất hay không!

Ngược lại, Hách Liên Dạ thì bình tĩnh hơn, khóe miệng vẫn chứa đựng nụ cười tao nhã khiến người ta say mê như cũ, chậm giọng nhắc nhở nàng, "Cửu cô nương, đấy là ly trà của ta."

Giang Ngư Ngư cúi đầu nhìn ly trà đang bị mình đem ra rửa tay, rất mờ mịt ngẩng đầu lên, "Tôi không có giành với anh à."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận