Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

"Hà Nghiêm anh đừng khóc nữa," Ngư Ngư rất không hiểu tại sao hắn lại bị đả kích như vậy, "Tiểu cô nương yếu ớt như anh, nội tâm không thành thật không phải rất tốt sao, tránh cho sau này lập gia đình bị bắt nạt."

"..." Hà Nghiêm chảy xuống hai hàng nước mắt, bi phẫn chạy đi.

Thật ra Ngư Ngư vẫn rất thiện lương...

Tuy là cuối cùng cũng lấy lại được thân thể của mình, hiện tại tâm tình của nàng rất tốt, rất muốn thể hiện một chút bộ dạng lúc đầu của mình vô hại đến cỡ nào với người và vật cho mọi người thấy, nhưng ngẫm lại nam tử áo trắng còn đang tức giận...

Ngư Ngư xách theo cái giỏ đựng đồ ăn tối, nghĩ nghĩ, lại bưng ra một khay lớn toàn thịt, suy nghĩ cách an ủi hắn ta. 

Dung bánh bao đúng là một người tính tình bướng bỉnh, ngồi ở đây một mình hơn hai giờ rồi màvẫn không nguôi giận, cho dù Ngư Ngư bưng tới một mâm toàn thịt thơm nức bốn phía, cũng không thèm nhìn Ngư Ngư.

"Dung bánh báo, rốt cuộc anh đang giận chuyện gì?" Ngư Ngư rất bình thường thành thật hỏi.

Nam tử áo trắng không để ý tới nàng.

Ngư Ngư rất rối rắm nhìn trời, không phải nàng không thiện lương, chỉ là mỗi lần nàng thiện lương đều có người bức vũ trụ nhỏ của nàng bùng nổ...

Thấy nam tử áo trắng vẫn không phản ứng, nàng cũng rất quan tâm khuyên hắn, "Vì sao anh không ăn thịt, chẳng lẽ anh không muốn làm một cái bánh bao có nhân thịt sao?"

"..." Nam tử áo trắng yên lặng quay đầu, "Có nhân thịt chính là bánh bao."

Ngư Ngư khinh bỉ loại người sành ăn không chuyên nghiệp này, "Ở một số tỉnh, có nhân không nhân cũng gọi bánh bao, giống như anh tuy rằng kêu Dung bánh bao, nhưng ở rất nhiều tỉnh cũng có thể kêu Dung bánh màn thầu."

"... Ta không phải tên Dung bánh bao."

"Được rồi, Dung bánh thịt." Làm một đứa bé tốt, Ngư Ngư luôn tôn trọng ý kiến của người khác.

Nam tử áo trắng: "..."

Yên lặng liếc Ngư Ngư một cái, hắn nhận lấy cái khay và giỏ đồ ăn trong tay Ngư Ngư, rốt cục cũng bắt đầu ăn.

Ngư Ngư cảm thấy, quấy rầy người khác ăn cơm đều là người xấu...

Cho nên nam tử áo trắng bắt đầu ăn cơm, nàng cũng không nói thêm gì nữa, nhận lấy hoa quả Hách Liên Dạ vừa mới cắt xong cho nàng, yên lặng ăn.

Ăn ăn, nam tử áo trắng bỗng nhiên để bát đĩa xuống, nhảy đến bờ bên kia dòng suối nhỏ, từ giữa một đống cây xanh lớn, hái được hai gốc cây "cỏ" thoạt nhìn không tầm thường trở về.

Hơn nữa hiển nhiên hắn ta cũng không phải hái chơi, trong một đống cỏ lớn, chỉ có hai gốc cây như vậy.

Sau khi hái tới tay, nam tử áo trắng cẩn thận dùng nước suối rửa sạch chúng nó, vẩy khô hết nước, bỏ vào trong một cái hộp đặc chế hai tầng, lại rót nước suối ở giữa hai lớp, dùng nội lực đóng băng nước.

Lại còn phải dùng băng để bảo vệ, bảo bối như vậy...

Ngư Ngư nhìn ngây người, nam tử áo trắng thuộc loại người không có yêu cầu quá cao về bất cứ thứ gì, nhìn vào thân phận của hắn, cũng chỉ yêu cầu muốn ăn thịt là biết...

Đây là lần đầu tiên Ngư Ngư thấy hắn ta làm một việc tỉ mỉ như vậy.

"Đây là?" Cẩn thận phân biệt một chút, hiện đại không có loại thực vật này, Ngư Ngư không biết nó.

"Không biết." Vẻ mặt nam tử áo trắng hờ hững cất cái hộp đi, tiếp tục ăn cơm.

Ngư Ngư nhíu mày, "Bánh bao, anh có biết bánh mỳ hấp không?"

"Không biết."

Làm một người sành ăn chỉ biết ăn không biết làm, Ngư Ngư nói cho hắn ta biết một cách giản dị trực quan nhất, "Chính là mang thứ vốn nên hấp thành bánh bao nhào nặn nhiều lần, chưng ra rất giống bánh màn thầu rút gân."

"... Đầu ta không rút gân." Nam tử áo trắng chỉ ngây ngô chứ không ngu dốt, nghe hiểu Ngư Ngư đang nói cái gì...


Sự thật chứng minh, ở trước mặt Ngư Ngư, toàn bộ đứa nhỏ không muốn nói thật đều chỉ có thể vẽ vòng vòng…

Yên lặng liếc Ngư Ngư một cái, nam tử áo trắng đành phải thành thật giải thích, "Nước của loại cỏ này có thể trộn với bột gạo nếp hấp lên làm điểm tâm, sư đệ thích ăn cái này nhất."

"..." Ngư Ngư lại kinh ngạc.

Cảm giác được ánh mắt của Ngư Ngư không đúng lắm, nam tử áo trắng quay đầu, dùng ánh mắt "Cô nhìn ta đủ chưa", bình tĩnh đối diện với Ngư Ngư.

"... Không phải anh giận sư đệ sao?"

Tại sao còn nhớ kỹ điểm tâm sư đệ thích ăn? Hiện tại đến lượt Ngư Ngư cảm thấy ý nghĩ của mình theo không kịp. 

"Lúc nào?"

"..." Ngư Ngư rối rắm nhìn bộ dạng rất chăm chú của nam tử áo trắng, lần đầu tiên phát hiện, nói chuyện với một người ngốc tự nhiên là một nhiệm vụ gian khổ...

"Vậy anh thấy mặt sư đệ, tại sao lại xoay người rời đi?"

"... Mặt sư đệ không lớn."

"Đó là lý do sao?"

Đợi một lát cũng không nghe thấy được đáp án, Ngư Ngư vô cùng khéo hiểu lòng người hỏi, "Cho nên anh phát hiện mình không phải tiểu cô nương xinh đẹp nhất trên đời, nên ghen ghét sao?"

"..." Nam tử áo trắng lại thua trong tay Ngư Ngư, im lặng một lát, lấy từ trong ngực ra một cái thớt.

... Không đúng, hình như là một cái bánh nướng lớn.

Tóm lại đây là lần đầu tiên Ngư Ngư thấy nam tử áo trắng mang theo thứ này là được...

Vươn tay lấy sang, Ngư Ngư đối với thứ cứng rắn có diện tích lớn này càng mê mang, nhìn không ra nó rốt cuộc là cái gì.

Cho đến lúc nàng lật cái này lên... Mặt trái của nó rõ ràng khắc ba  chữ to "Lương Tiểu Nhị".

Nét chữ kia có hơi non nớt, như là chữ trẻ em.

Diện tích quen thuộc và cái tên, cuối cùng cũng làm cho Ngư Ngư tỉnh ngộ, nàng giật giật khóe miệng, "Đây là... Tượng trưng mặt sư đệ?"

"Mỗi lần ta muốn đánh sư đệ, đều nhéo cái bánh nướng đá lớn này."

"... Vậy vì sao anh không trực tiếp nhéo cô ấy?" Hiện tại biết sư đệ là nữ hài tử, không thể ra tay với cô gái, nhưng trước nam tử áo trắng vẫn cho rằng, nàng ấy là sư đệ không phải sư muội!

Nam tử áo trắng rất thoải mái di chuyển tầm mắt đi chỗ khác, "Nàng ấy quản cơm."

Ngư Ngư bị lý do mộc mạc này đánh bại... Tâm tình phức tạp nhìn trời một lúc lâu, "Cho nên lúc trước anh không vui là vì mặt sư đệ qua nhỏ, anh có buồn bực cũng không thể nhéo cái bánh nướng đá lớn này trút giận sao?"

"Đúng." Nam tử áo trắng rất bình tĩnh.

"... Vậy anh có thể đổi một cái bánh nướng đá nhỏ." Ngư Ngư cảm thấy, bọn họ nói chuyện với nhau đã không thể nào là Địa Cầu hóa nữa...

Nam tử áo trắng lúc nãy coi như phối hợp lại không trả lời, chỉ lấy lại cái "bánh nướng đá lớn" giống như cái thớt kia, yên lặng cất lại trong ngực.

Ngẫm lại nét chữ như trẻ con của mặt sau thứ kia... Ngư Ngư hiểu ra chút ít.

Nàng cũng không truy vấn ngọn nguồn, chỉ tò mò thay đổi đề tài, "Rốt cuộc anh nhìn thấy mặt thật của sư đệ, không có gì muốn nói sao?" Đả kích thật sự rất lớn đó!

Giọng nam tử áo trắng không gợn sóng, "Dù sao cũng đều là sư đệ ta."

Những lời này... rất nội hàm. Vô luận nam nữ, vô luận đẹp xấu, đều là sư đệ hắn tin tưởng nhất?


Trong đầu Ngư Ngư bắt đầu nghĩ đến ngôn tình, lại nghe nam tử áo trắng nói, "Cũng chỉ có nàng ấy có thể đánh ta, ta không thể đánh nàng ấy."

Ngư Ngư: "..."

Thật sự bị nam tử áo trắng đả kích triệt để, Ngư Ngư yên lặng cắn hoa quả, đi qua tìm thiếu niên áo đỏ.

Thiếu niên áo đỏ bị nội thương rất nghiêm trọng, cho dù uống thuốc đúng lúc bảo vệ tâm mạch, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi hai ba tháng, mới có thể hồi phục bình thường.

Sau khi Ngư Ngư tỉnh táo lại thì xem mạch tượng cho hắn, viên thuốc hắn ăn lúc đó chính là do Ôn Ngôn điều chế ra, cho nên Ngư Ngư không giúp được hắn thêm nữa, chỉ có thể cùng Hà Nghiêm thu dọn một chỗ sạch sẽ, để cho hắn nằm xuống nghỉ ngơi điều dưỡng trước một lát.

Lúc Ngư Ngư đi tới, thiếu niên áo đỏ vẫn chưa tỉnh, Ngư Ngư không đi qua ầm ĩ hắn, ngồi ở trên tảng đá xa x, im lặng chờ.

Cùng chờ với nàng, còn có Hách Liên Dạ.

Tình huống như hôm nay, thiếu niên áo đỏ thật đúng là ân nhân cứu mạng của Ngư Ngư, lần đầu tiên trong đời, y nghiêm túc muốn cảm ơn một người như vậy.

Thiếu niên áo đỏ không phải là người kiểu cách, sau khi tỉnh lại, cũng không khách sáo với bọn họ.

"Sau này cõ lẽ ta có việc cần ngươi hỗ trợ, song bây giờ ta phải về nhà gấp, chuyện sau này, sau này hãy nói." 

Hách Liên Dạ rất thích hắn thẳng thắn nhanh nhẹn, cho nên cũng không giấu diếm, trực tiếp lấy minh chủ lệnh Phong Minh ra, "Tấm lệnh bài này có thể điều động toàn bộ thành viên của Phong Minh, mặc kệ ta ở đâu, bọn họ đều biết dùng tốc độ nhanh nhất tìm được ta."

"Phong Minh?" Thiếu niên áo đỏ hơi kinh ngạc, vài giây sau, lại cảm thấy rất có lý gật đầu, "Thế lực lớn như vậy, trừ ngươi ra, quả thật không ai có thể xây dựng lên."

Thiếu niên áo đỏ thật sự có việc gấp phải về nhà, cho nên nhận lấy lệnh bài liền vội vàng cáo biệt với bọn họ.

Sư đệ trói Tam sư huynh Trình Ti Nghiên còn có những phản đảng khác trong môn phái thành một xâu dài, nắm dây thừng, đi tới hỏi bọn họ đêm nay ở đâu.

"Em thương lượng trước với chàng một chút." Ngư Ngư nói xong kéo Hách Liên Dạ qua một bên, vô cùng bình tĩnh hỏi."Vương gia, chàng nhìn khuôn mặt em quen chưa?"

Sau đó càng bình tĩnh bổ sung một câu, "Chờ chàng nhìn quen, ta sẽ ăn chàng."

Hách Liên Dạ bật cười hỏi nàng, "Sao lại không quen? Đều thành thật giống như."

Câu này tuyệt đối là nói thật, thật ra lúc trước Hà Nghiêm nói, vẫn có chút không nắm được trọng điểm.

Sau khi đổi lại về thân thể của mình, Ngư Ngư không phải không còn thành thật, mà là... liếc mắt một cái nhìn sang, gần như không phát hiện nàng có gì thay đổi.

Bởi vì ánh mắt kia của nàng rất cướp đi sự chú ý, trong suốt sáng long lanh như đứa nhỏ, gần như có thể ở chiếm lấy toàn bộ tầm mắt của người khác trong nháy mắt, làm cho người ta kìm lòng không được muốn vỗ vỗ đầu của nàng, nói một tiếng "Tiểu cô nương này tại sao lại ngoan như vậy... Đừng để người khác bắt nạt"...

Hiệu quả như vậy, ngũ quan thật sự không quan trọng...

Hách Liên Dạ càng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gạt người này của nàng càng muốn cười, ôm nàng, cười tiếp tục chủ đề lúc trước, "Hơn nữa bổn vương chờ đợi ngày này đã lâu rồi."

Ai đó không chút che dấu tâm tình y hết sức mong mỏi được ăn...

Song có một việc, y vẫn muốn hỏi một chút, "Không cần chính thức thành thân trước sao?"

Trong quan niệm của cổ nhân, trước khi lập gia đình... ooxx, là một hành vi có chút kinh hãi thế tục.

Với tính tình của Hách Liên Dạ, đương nhiên y sẽ không để ý đến mấy quy tắc này, nhưng chuyện này không giống vâyh, hơn nữa chuyện này còn ảnh hướng lớn đến một cô nương.

Nhưng Ngư Ngư vô cùng hào phóng xua tay, "Không vội ~ nếu xác định có thể về nhà,em muốn đợi quay về hiện đại sẽ cử hành hôn lễ..."

Vừa nói xong, Ngư Ngư bỗng nhiên suy sụp xuống, "Em không thể không nói cho biểu ca đại nhân một tiếng đã thành thân được..."


(┬_┬) Nhắc tới anh họ đại nhân thật rất muốn khóc... 

"Khụ." Người nào đó mơ hồ có dấu hiệu biến thành bình dấm chua, ho nhẹ một tiếng.

Song Ngư Ngư hoàn toàn coi nhẹ y, lo lắng hít hít cái mũi, "Lúc em đi, đồng lứa ở nhà họ Nghiêm vẫn chưa ai kết hôn... Biểu ca đại nhân rất bao che khuyết điểm, anh ấy luôn rất coi trọng người nhà, có thể tự tay sắp đặt hôn lễ hay không..."

Nàng không muốn hôn lễ phong cách ngoài hành tinh... (┬_┬)

Ngồi UFO đáp xuống trên đống thiên thạch, nâng chén chúc mừng cùng rất nhiều người ngoài hành tinh khác, cùng uống chung bình xăng chẳng hạn... Phong cách này không thích hợp với nàng!

Nàng là một người Trái Đất bình thường trong bao nhiêu người bình thường khác... (┬_┬)

Ngư Ngư càng suy nghĩ càng muốn khóc, cuối cùng chạy xoay vòng vòng.

Từ trước đến nay Ngư Ngư vô lương, nhưng nhắc tới anh họ Nghiêm đại thiếu của nàng, còn ngoan hơn con thỏ nhỏ...

Ai đó ở cạnh ho khan mấy tiếng cũng không được để ý tới, hoàn toàn biến thành bình dấm chua...

Song bình dấm chua này không vội chút nào.

Dám coi thường y? Được lắm, đêm nay đêm động phòng hoa chúc, đều đòi lại hết ~

Vị trí hiện tại của bọn họ có hơi lệch, trấn nhỏ gần đây nhất cũng phải đi hơn nửa canh giờmới tới, hơn nữa nơi này cách môn phái của đám người sư đệ không xa lắm.

Nhưng nếu quyết định muốn ăn Vương gia, đương nhiên là phải chọn chỗ ở thoải mái đẹp đẽ một chút...

Cho nên không chút dị nghị, mọi người thu dọn đồ đạc, cùng sư đệ quay về trên núi của bọn họ.

Sư đệ tuyệt đối là người hiểu chuyện, dẫn bọn họ đến phòng khách, không nói hai lời kéo nam tử áo trắng đi mất, tuyệt đối không chậm trễ thời gian quan trọng của hai người Ngư Ngư.

Uh, thời gian quan trọng.

Hà Nghiêm cũng lập tức rút về phòng của mình.

Nhưng còn có một vấn đề...

Heo nhỏ vẫn luôn ngủ chung với Ngư Ngư, đêm nay bị Ngư Ngư ôm đến giao cho Hà Nghiêm, nhóc con kia rất là bất mãn, móng của heo nhỏ giậm trên mặt đất hai cái, vài lần đều thử đào thoát, xông về địa bàn cố định của mình.

Hà Nghiêm khóa chặt cửa sổ, chắn ở cửa phòng mình, thấy nhóc kia kia "mắt heo nhìn chằm chằm" mình, hắn chỉ có thể gánh vác lên áp lực cực lớn, ở trong lòng yên lặng rơi lệ.

Ai tới nói cho hắn biết, làm sao giải thích với một con heo, vì sao đêm nay nó không thể ngủ cùng với chủ nhân của mình!

Cuộc sống này phải bảo người ta sống sao đây... (┬_┬)

Trong lúc Hà Nghiêm và heo nhỏ giằng co, không khí ở phòng bên vẫn rấy yên ổn tĩnh mịch…

Ngư Ngư đã từng hùng hồn nói, gần đây cũng thường xuyên bình tĩnh thông báo, nói mấy lần muốn ăn ai đó.

Tới thời điểm quan trọng, Ngư Ngư bày tỏ

"... Vương gia, em cảm thấy cho chàng nên quản lý chính sự." Giọng Ngư Ngư đột nhiên rất cổ quái, thái độ rất nghiêm túc nhắc tới một chủ đề hoàn toàn không liên quan.

"Vì sao?" Giọng của ai đó có chút áp lực căng thẳng, không bình tĩnh giống như bình thường.

"Dưới chân thiên tử, không ngờ sách lậu hung hăng ngang ngược như vậy..." Ngư Ngư thật lòng tỏ vẻ lo âu, "Chắc chắn em đã mua phải sách lậu."

Lại ngừng chút, "Bởi vì gặp vật dụng thực tế mới phát hiện, trên sách dạy cách ăn thịt người... không khoa học."

"Vật dụng thực tế" nào đó nín cười ho nhẹ một tiếng, "Hay bằng... tự chúng ta nghiên cứu đi?" 

Đó là một đề nghị hay...

Vì thế hai người kinh nghiệm đều là số không, trong đó một người còn thâm chịu thứ sách lậu nguy hại kia, xâm nhập nghiên cứu táo bạo nghiên cứu dũng cảm thực hành, sau đó... cùng tiến bộ.

Đây là một đêm rất có ý nghĩa, uh.

Cảm tưởng của Hách Liên Dạ/.. Người thông minh, lĩnh vực gì cũng có thể tự học thành tài.

Cảm tưởng của Ngư Ngư… Vương gia quả thật ăn rất ngon, uh.


Sáng ngày thứ hai, Hà Nghiêm vừa thấy bọn họ đi từ trong phòng ra, liền vui vẻ lao ra cửa, đốt dây pháo đã sớm chuẩn bị tốt kia.

Chủ tử của bọn họ... Rốt cục được ăn rồi!

Mặc dù lý do này thật sự không thể nói ra miệng, nhưng chuyện này đáng giá chúc mừng biết bao...

Đáng tiếc pháo còn chưa đốt xong, Ngư Ngư cũng không kịp mượn cơ đùa giỡn Hách Liên Dạ một chút, sư đệ đã vội vàng chạy tới, vẻ mặt lo lắng áy náy, "Không thấy Trình Ti Nghiên!"

Hách Liên Dạ bình tĩnh xua tay, "Ta để cho chạy."

"..." Tất cả mọi người yên lặng nhìn y.

Ngày hôm qua cũng bởi vì Trình Ti Nghiên nhất thời ác niệm, thiếu chút nữa làm Ngư Ngư hồn phi phách tán, may có thiếu niên áo đỏ liều mạng bị thương nặng cũng muốn gắng gượng chống đỡ, mới có thể giữ được mạng của Ngư Ngư.

Bọn họ và thiếu niên áo đỏ vốn không quen, đừng nói là giao tình, ngay cả hắn ta tên là gì, ở trong cuộc sống hàng ngày có thân phận gì bọn họ cũng không rõ, nói thật, hắn ta không có nghĩa vụ liều mạng cứu Ngư Ngư như vậy, cho nên ngày hôm qua hoàn toàn là Ngư Ngư mạng lớn, gặp được thiếu niên áo đỏ tốt bụng, bằng không đã sớm chết rồi.

Lấy tính tình của Hách Liên Dạ, y tuyệt đối sẽ không buông tha Trình Ti Nghiên, điểm ấy mọi người tuyệt không nghi ngờ.

Cho nên lúc này bọn họ nhìn y, không phải đang trách y một mình thả người, mà là đang cảm thấy... phúc hắc muốn phát uy...

Quả nhiên, Hách Liên Dạ không để bọn họ thất vọng, hờ hững cười cười, "Trước kia Trình Ti Nghiên có hành động lợi hại hơn nữa cũng chỉ nhằm vào những người chúng ta, nhưng bởi vì Trình đại nhân, chúng ta đều không so đo với nàng ta."

Cho nên Hách Liên Dạ âm thầm giải huyệt đạo cho Trình Ti Nghiên, để Trình Ti Nghiên tưởng đám người sư đệ nhất thời sơ sẩy, tính sai canh giờ, huyệt đạo tự động giải, vụng trộm chạy trốn. 

Mục đích làm như vậy là

"Ngư Ngư vừa mới tráo đổi thân thể với nàng ta, những người khác còn chưa biết chuyện này, đúng lúc nàng ta lợi dụng cơ hội này, lợi dụng Phong Ngự Vũ tín nhiệm Ngư Ngư, đóng giả Ngư Ngơ, tiếp cận hắn ta, hiện tại nhất định nàng ta sẽ đi Vệ quốc tìm người."

Trình Ti Nghiên vội vã làm như vậy, không phải chỉ là vì hoa si mà thôi.

Phong Ngự Vũ không giống những người khác, tác phong của hắn là tiêu chuẩn chính nhân quân tử, huống hồ dù sao Trình Ti Nghiên cũng là thiên kim phủ Thượng thư Nguyệt Loan quốc, nếu hai người xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ phụ trách đến cùng, cưới Trình Ti Nghiên về.

Đến lúc đó, Trình Ti Nghiên có Thái tử Vệ quốc làm chỗ dựa vững chắc này, có năng lực làm nhiều chuyện hơn, hơn nữa đề cập đến quan hệ hai nước, đây không chỉ là vấn đề giữa vương công quý tộc, vạn nhất người có tâm ở trong đó châm ngòi, dẫn tới chiến tranh, xui xẻo chính là dân chúng bình thường.

Cho nên dù là Hách Liên Dạ, cũng không thể dễ dàng động vào nàng ta.

Chủ ý của nàng ta thật không tệ.

Đáng tiếc nàng ta gặp phải phúc hắc Hách Liên Dạ này... Hách Liên Dạ đang đợi nàng ta gặp phải phiền toái lớn gì đó, đến lúc đó mượn tay người khác, danh chính ngôn thuận nghiêm trị nàng ta.

Hiện tại chuyện bọn họ phải làm, chính là theo chân nàng ta đến Vệ quốc, chờ nàng ta hạ thuốc Phong Ngự Vũ, nhưng lúc không thật sự đắc thủ thì bắt nàng ta đang phạm tội.

Thân thể đã đổi trở lại, Tam sư huynh cũng bắt được, việc này tuyệt đối là thu hoạch lớn, hiện tại đám người Ngư Ngư không có việc gì, mục tiêu duy nhất chính là chờ mang thai cục cưng, có thể dẫn Hách Liên Dạ quay về hiện đại.

Mà chuyện mang thai cục cưng này... Uh, phải đợi ăn Vương gia thêm mấy lần nữa mới được, không gấp được.

Cho nên hiện tại bọn họ không có gì việc gấp, vừa lúc đi theo Trình Ti Nghiên đến Vệ quốc, coi như du sơn ngoạn thủy.

Nhưng thật ra trong lòng Ngư Ngư rất không yên tâm, "Tiểu Dạ tỷ tỷ, tỷ vừa mới gả cho em, em lại để tỷ chạy tới chạy lui khắp nơi." Nàng sờ sờ tóc Hách Liên Dạ, giọng rất là áy náy.

Ai đó cười đến vô cùng dịu dàng, "Nào có chạy tới chạy lui? Có nàng ở bên cạnh, đi tới chỗ nào cũng là nhà."

Ai đó hoàn toàn không vì Ngư Ngư trở thành người của y mà trở nên không nhiệt tình, y vẫn truy đuổi Ngư Ngư giống như trước, bắt lấy toàn bộ cơ hội thổ lộ...

Ngư Ngư bị cảm động, "Tiểu Dạ tỷ tỷ, tỷ thật sự là một cô gái tốt."

Ai đó vỗ vỗ đầu của nàng, nghiêm trang uốn nắn nàng, "Tiểu nha đầu sơ ý, nhầm hai chữ rồi."

"Hai chữ nào?" Ngư Ngư khiêm tốn thỉnh giáo.

Nàng suy nghĩ hồi lâu đều cảm thấy đổi hai chữ nào cũng sẽ không biến thành câu gì có đó hiệu quả rất kinh sợ. 

"Thêm một từ, bớt một từ," ai đó vô cùng ung dung tuyên bố đáp án, "Phải nói, "Chàng thật là một người ăn ngon"."

Ngư Ngư hít sâu một hơi, đang muốn dồn lấy thân thiết ân cần hỏi thăm tiết tháo của ai đó, chợt nghe y bình tĩnh hỏi, "Tiểu nha đầu, nàng nói, có phải bổn vương ăn tiết tháo, mới có thể ăn ngon như vậy hay không?"

Ngư Ngư: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận