Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời



P/s: Chả bk sao từ chương này tác giả zọt qua viết về bảo bối của các nhân vật trong truyện, t cũng chưa có đọc CV trước nên ko bk về sau thế nào nên cứ edit ts đâu hay ts đó ^^!~

Hiện tại ta đã được năm tuổi, mặc dù cha ta không thích thừa nhận, nhưng ông ấy là Đương Kim Thánh Thượng, ta là Hoàng tử.

Nhưng bản hoàng tử rất không vui, bản hoàng tử muốn rời nhà trốn đi.

Việc này nói ra thì dài dòng, nhưng bánh thịt mè ở phố Tây sắp sửa ra lò, nên ta chỉ có thể mau mau tới đó.

Nghe nói năm năm trước, lúc ta vừa sinh ra...

Nương* nói, "Cảnh giới cao nhất của cái tên là an phận lại khí lớn, ở trong chất phác tự nhiên để lộ ra thanh nhã cao cấp, ở trong ngang nhiên khí phách hàm ẩn cảm xúc uyển chuyển, sang hèn cùng hưởng, thu gom tất cả, ngụ ý sâu sắc, ý vị sâu xa."

(* ở đây tác giả viết 娘 <> nương; mẹ, mặc dù cùng có nghĩa là mẹ, nhưng bạn nhỏ này sinh ra ở cổ đại nên dùng nương nhé)

Cha nói, "Mẹ con nói rất đúng."

Cho nên tên ta là Hách Liên Dương Bào Mô.

Đại danh của ta đương nhiên không phải tên này, nhưng tất cả mọi người đều gọi ta như vậy.

Bản hoàng tử rất không vui, bản hoàng tử nhất định phải rời nhà trốn đi.

Vì để thuận lợi chuồn ra khỏi cung, ta chỉ nhét thịt bò khô thịt heo khô bánh dừa dung bánh khoai môn còn có bánh nướng vàng chà bông.

Ta còn cẩn thận để lại manh mối, tránh cho cha mẹ không tìm thấy ta.

Đương nhiên, lúc để lại thư, ta uyển chuyển bày tỏ, hy vọng lúc ăn tối có thể để lại cho ta mười cái bánh thịt.

Ta nghĩ nhất định cha mẹ có thể xem hiểu ám hiệu của ta, bởi vì ta vẽ mười vòng tròn rất có thành ý ở trên giấy.

Hơn nữa vòng tròn rất lớn, bởi vì ta hy vọng họ có thể chọn bánh thịt cỡ lớn để lại cho ta.

Đương nhiên, là một bạn nhỏ có ngoại hình xuất chúng khí chất thoát tục an phận trầm ổn không khoa trương chỉ là có cái tên không dễ nghe, ta có rất nhiều tùy tùng và người sùng bái, các người nhất định hiểu.

Cho nên lúc ta sắp rời khỏi hoàng cung, người ta sùng bái thứ hai, Hoàng thúc Thập Nhất dẫn theo đôi huynh muội thai long phượng đi tới.

Tiểu đường muội của ta rất thích khóc, lúc xiên xiên vẹo vẹo chạy tới kéo áo choàng của ta, trong mắt đã ngấm lệ, thút tha thút thít nhăn mặt, "Huynh đi rồi sau này muội biết giành cơm với ai đây."

Ca ca của nó cũng nhào vào trong lòng ta, rất uất ức nói, "Huynh đừng đi được không, đệ đang học một chiêu có thể đánh bại huynh nha."


Trẻ con bây giờ thật sự càng ngày càng không đáng yêu rồi.

Ta chạy thẳng một mạch, đợi khi đến phố Tây, ta không như ngày thường đóng gói bánh thịt mè vừa đi vừa ăn, mà là ngồi trong tiệm ăn hết bánh.

Rất nhiều năm sau ta mới hiểu được, quyết định này đã thay đổi cuộc đời của ta.

Lúc ta gặm hết miếng bánh cuối cùng, quyết định tiếp tục mua một phần thịt viên ngó sen để trợ tiêu hóa, trên đường cái đột nhiên truyền đến một tiếng rống to dồn khí ở đan điền

"Tư Đồ Tiểu Hoàng Qua!"

Cái cảm giác này, cái gọi là trăm phương ngàn hướng bao lần kiếm, bỗng nhiên quay đầu lại, sấm sét lại ở dưới ngọn đèn tàn.

Ta bị sấm đánh đến rơi nước mắt, bởi vì cuối cùng ta cũng tìm được người có cái tên độc đáo giống ta, quả thật muốn cảm khái nhân sinh chỉ cần một tri kỷ là đủ.

Hơn nữa nàng ấy còn bi thảm hơn ta, trong tên của nàng không có thịt.

Ta nhìn theo phương hướng đại thúc tức giận trừng mắt, tìm thấy Tiểu Hoàng Qua mặc váy trắng, vóc dáng cao xấp xỉ ta.

Tiểu Hoàng Qua người cũng như tên, dáng dấp rất đáng yêu, cười lên còn lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào, giọng nói cũng giòn giã, thật ra ta cảm thấy gọi nàng là Tư Đồ Tiểu Thủy La Bốc thích hợp hơn chút.

(* La Bốc là củ cải)

Nghĩ đến cha mẹ nàng càng giống ruột thịt hơn cha mẹ ta, am hiểu sâu đạo lý làm người đặt tên đừng nên quá lâu, mới đặt cho nàng cái tên sáu chữ.

Tiểu Hoàng Qua nói với ta, thật ra tên của nàng là Tư Đồ Hi.

Ta rất cao hứng, bởi vì đại danh của ta là Hách Liên Hi, đồng âm chữ Hi, ta và Hi Nhi thật có duyên.

(chữ Hi trong Tư Đồ Hi là 曦 - [xī] Hán Việt: HI ánh bình minh, ánh ban mai; chữ Hi trong Hách Liên Hi là – [xī] Hán Việt: HI hi vọng, mong mỏi)

Hi Nhi nói, nàng không thích mối hôn sự trong nhà sắp đặt cho nàng, nàng muốn đi từ hôn.

Ta nghe nàng nói nguyên do cũng không thích vị hôn phu của nàng, bởi vì người đó tên là Gia Cát Vân.

Cũng là họ kép, hắn khiến người ta đố kỵ có một cái tên bình thường thì thôi, khiến người ta khó có thể tha thứ chính là hắn lại kén ăn!

Ta quyết định đi theo Hi Nhi huỷ hôn, uốn nắn thói quen ăn uống tội lỗi của hắn, lại yêu cầu hắn đổi tên thành Gia Cát Nhị Lư.

(Lư là con lừa)


Làm một quả dưa leo, Hi Nhi có cùng chung mối thù với ta, cho nên chuyện Gia Cát Vân đổi tên lập tức trở thành mục tiêu chung của bọn ta.

Ta và Hi Nhi tay trong tay bước lên hành trình, lúc xoay người thì nhìn thấy cha mẹ đứng ở bên đường nhìn bọn ta.

Mặc dù bọn họ đều dịch dung rồi, nhưng ta liếc mắt một cái liền nhận ra, chẳng có ai chỉ vì ăn một bát cá viên là hai mắt cứ sáng lên.

... Đương nhiên, vẫn nên loại từ ta, Hoàng thẩm Thập Nhất, đôi vô lương nhà Hoàng thẩm Thập Nhất...

Cha vừa ăn cá viên mặt bên ra dấu với ta, cha con liền tâm, ta nhìn liền hiểu, ông đang nói với ta, yên tâm đi làm chuyện mình muốn làm đi, mỗi bữa cơm ông đều sẽ giữ lại phần của ta lén đưa cho ta.

Vẫn là nương ta cẩn thận, dùng phù chú nói với ta, cũng chuẩn bị một phần đồ ăn cho Hi Nhi, hơn nữa có bọn họ ở đằng sau, hai bọn ta không cần lo lắng về vấn đề an toàn.

Trong nhà Hi Nhi, bọn họ cũng đi chào hỏi thông báo.

Vì vậy ta yên tâm mà mang Hi Nhi lên đường, hai tháng sau, ta lại mang Hi Nhi hồi cung.

Tất cả mọi người đều nói, nguyên nhân ta và Hi Nhi quen biết quá truyền kỳ, mà chính ta cũng cảm thấy vậy.

Ta thậm chí bắt đầu lo lắng, đợi ta có bảo bối, có phải nên đặt tên là Hách Liên Tứ Hỉ Hoàn Tử không.

(Hoàn Tử là thịt viên)

... Thẳng đến khi ta nhìn thấy bi kịch của Tiểu Nhiên Nhiên nhà thúc thúc bánh màn thầu, mới bỏ ý niệm này đi.

*******

Biện pháp dùng tên tìm nương tử này, tính nguy hiểm quá lớn...

Bảo bối đầu tiên của sư đệ và nam tử áo trắng có cái tên rất bình thường, tên là Dung Vi Nhiên.

Bạn nhỏ Dung Vi Nhiên kế thừa tướng mạo tốt đẹp của cha mẹ, chẳng những bộ dạng xinh xắn, hơn nữa tuổi còn nhỏ mà đã có khí chất thanh nhã lạnh nhạt, giống như tiểu đại nhân, rất khiến người ta yêu thích.

Nhưng lúc vừa được năm tuổi, cậu bé hoảng sợ khi biết tên của cậu suýt chút nữa là Dung...

Bạn nhỏ không biết hai chữ phía sau, nhưng cậu ấy có thể nhìn ra được ý của cái tên này, chính là Dung rất nhiều dê bò...

Quả nhiên, hỏi thăm từ đám người Dạ thúc thúc, các thúc thúc a di đều nói cho cậu biết, cái tên này là ký thác lý tưởng nhân sinh phụ thân sùng cao nhất kiên định nhất: Ông muốn ăn thịt.


Bạn nhỏ Dung Vi Nhiên lọt vào trong nỗi buồn sầu lo.

Nhìn lại năm tháng trưởng thành của mình... Mặc dù cũng chỉ có ngắn ngủn năm năm, hơn nữa trong đó có mấy năm cậu không nhớ...

Nhưng cậu vẫn phát hiện rất nhiều vấn đề.

Ví dụ như, phụ thân chưa bao giờ tiêu tiền ở bên ngoài, ông đói bụng nhất định sẽ tìm nương, quần áo của ông đều do nương tự làm.

Giống như Dạ thúc thúc, mỗi ngày đều tặng cho a di Ngư Ngư món ngon khác nhau, nhưng lúc nào phụ thân cũng tặng cho nương cây kẹo đường thường thấy nhất, hơn nữa cây kẹo đường này đều là do phụ thân tự mình làm.

Bạn nhỏ Dung Vi Nhiên phát hiện một "chân tướng" vẫn luôn không ý thức được, nhà cậu dường như rất nghèo.

Ví dụ tương tự còn có rất nhiều, ví dụ như năm ngoái lúc sinh nhật nương, phụ thân muốn tự mình làm một thứ gì đó, nhưng ngày đầu tiên khởi công ông lại đập tay mình bị thương.

Nhà cậu nhất định rất nghèo, cho nên nương không có tiền mua thuốc, lúc ấy đành phải ngậm lấy ngón tay phụ thân giúp ông cầm máu.

Buổi trưa ngày nào đó, lúc bạn nhỏ Dung Vi Nhiên nhìn thấy phụ thân lần nữa thì phát hiện tay của ông đã băng bó kỹ, ngồi ở trên một cái giường lớn hình lồng hấp, yên lặng gặm một cái bánh bao.

Xem ra là nương lấy tiền mua thuốc cho phụ thân, trong nhà không còn tiền mua thịt, phụ thân chỉ có thể gặm bánh bao thôi.

Nhà cậu thật sự rất là nghèo mà.

Mặc dù mới chỉ có năm tuổi, nhưng bạn nhỏ Dung Vi Nhiên hết sức hiểu chuyện, cảm thấy thân là trưởng tử trong nhà, cậu phải làm chút gì đó để cải thiện tình trạng kinh tế trong nhà.

Vì vậy cậu chạy đi tìm Tiểu Duệ ca ca và Nhị Nhi tỷ tỷ nhà Dạ thúc thúc.

Bọn họ là huynh muội song sinh, đám người lớn đều nói, hai người bọn họ như quỷ linh tinh, thông minh vô lương lại phúc hắc, thật sự là hai nhóc con đáng yêu lại đáng giận.

Nhưng bạn nhỏ Dung Vi Nhiên không nhìn ra.

Cậu cảm thấy Tiểu Duệ ca ca rất dễ bắt nạt, Nhị Nhi tỷ tỷ rõ ràng là một túi đựng nước mắt nhỏ, khi nhìn người khác lúc nào cũng nhút nhát e lệ, giống như có thể khóc nhè bắt cứ lúc nào.

Nhưng đám người lớn nói bọn họ thông minh, chắc hẳn có đạo lý rồi.

Lúc bạn nhỏ Dung Vi Nhiên tìm được đôi song bào thai, hai đứa nhỏ này đang ăn gì đó.

Hách Liên Nhị đang gặm miếng ô mai còn to hơn mặt tỷ ấy, nghe cậu nói xong thì nước mắt liền tí tách rơi xuống.

"Nhiên Nhiên, đệ thật đáng thương, đệ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giúp đệ!" Bàn tay nhỏ bé đầy thịt lau nước mắt, tiểu cô nương cực kỳ khổ sở.

Đó nhìn xem, Nhị Nhi tỷ tỷ chính là một túi đựng nước mắt nhỏ mà.

Là ca ca, Hách Liên Duệ "kiên cường" hơn muội muội nhiều, nhưng cũng buồn rầu níu chặt bàn tay nhỏ bé, "Nhưng Nhị Nhị à, chúng ta cũng chỉ là mấy đứa bé bảy tuổi thôi, hiểu biết của chúng ta ít, lỡ như cách kia không giúp được Nhiên Nhiên thì sao?"

Là một đứa bé hiền lành lại lấy giúp người làm niềm vui, hai huynh muội phiền muộn liếc mắt nhìn nhau, mặt bánh bao nhỏ xinh đẹp cũng nhắn nhó lại.


Nhưng nghe thấy đối thoại của bọn họ, bạn nhỏ Dung Vi Nhiên lại vô cùng vui vẻ.

Quả nhiện bọn họ thật thông minh, chứ như cậu vốn chẳng biết nên làm cái gì!

"Tiểu Duệ ca ca, Nhị Nhi tỷ tỷ, hai người nói thử nghe xem là cách gì đi."

Hách Liên Duệ cực kì khó xử, "Hiện tại chính là tìm một nương tử, giống như Hách Liên Dương Nhục Bào Mô và nương tử Tiểu Hoàng Qua của huynh ấy vậy."

Sau đó vô cùng lo lắng hỏi muội muội, "Nhị Nhị, cách này có phải rất đơn giản không?"

Dung Vi Nhiên càng bội phục hai huynh muội này, bởi vì cậu nghe không hiểu cách xử lý đơn giản này.

"Tại sao tìm nương tử, thì nhà đệ sẽ không nghèo nữa?"

"Bởi vì sau khi thành thân, sẽ có cơm cùng ăn."

Hách Liên Duệ nghiêm túc nâng khuôn mặt nhỏ lên, "Đệ phải tìm một bé gái thoạt nhìn vô cùng ăn cơm đủ no, dẫn nàng về nhà làm nương tử của đệ, nhà của đệ cũng có thể ăn cơm no rồi, bánh màn thầu thúc thúc cũng có thể bỗng chốc được ăn thịt."

Hình như cũng có lý.

Bạn nhỏ Dung Vi Nhiên nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy biện pháp này thật sự đơn giản mà hiệu quả.

Tiểu Duệ ca ca thật đúng là thông minh giống như tên của mình.

Từ biệt đôi huynh muội song sinh, bạn nhỏ Dung Vi Nhiên đi đến khu chợ náo nhiệt nhất Kinh thành, bắt đầu tìm nương tử.

Vận khí của cậu cực kỳ "tốt", mới chỉ đứng chưa tới mười phút, một bóng dáng nhỏ màu hồng đập vào trong tầm mắt của cậu.

Hai mắt của bạn nhỏ Dung Vi Nhiên lập tức sáng lên, tiểu muội muội tròn tròn thật xinh đẹp.

Bé gái mặc đồ hồng không biết mình bị chú ý, bé đang đứng trước quán nhỏ bán kẹo hồ lô, hai mắt to chớp chớp, phiền não nên mua xâu kẹo nào.

Bàn tay nhỏ mũm mĩm thịt cầm một đồng tiền, nhìn từ xa, cái nắm tay nhỏ này nhìn như cái bánh bao nhỏ trắng trắng.

"Ừm, con muốn..." Bé gái vươn tay ra, giọng trẻ con non nớt bật ra.

Nắm tay nhỏ được mở ra, có thể nhìn thấy được chỗ gắn liền của mu bàn tay và ngón tay có mấy hố thịt nhỏ tròn xoe.

bánh khoai mônjpg
bánh khoai môn


bánh dừa dungjpg
bánh dừa dung


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận