Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Editor: lactinhpham

Beta: NanaTrang

Với sự thông minh nhạy bén của nàng, cho dù là bị dạy bảo một ngày, cũng không nên xuất hiện sai lầm cấp thấp như vậy.

Cho nên…

Trước kia nàng chưa từng lừa gạt người, căn bản cũng không phải là cơ sở ngầm gì gì đó sau khi được huấn luyện xếp vào bên cạnh y.

Như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn thuần lương trước mắt này, Hách Liên Dạ chờ xem nàng ứng đối như thế nào?

Không cẩn thận lại xuất hiện một sai lầm, Giang Ngư Ngư cũng rất bình tĩnh.


“À… Thì ra đây chính là võ công.” Nàng “đột nhiên hiểu ra”.

Lông mày khẽ nhếch lên, Hách Liên Dạ chờ nghe câu sau.

“Khi ở nhà tôi thường xuyên luyện tập.” Ngữ khí đặc biệt thẳng thắng.

“…” Nghĩ đến ‘nhà’ nàng nói chính là ở trong núi sâu kia, Hách Liên Dạ bắt đầu cảm thấy không ổn.

Nhưng còn chưa kịp ngăn lại, Giang Ngư Ngư đã nói tiếp, “Ở nhà tôi đều bắt heo rừng như vậy.”

Nói xong, dùng ánh mắt thuần lương nhất nhìn vào y, “Động tác nhất định phải nhẹ nhàng, nếu như bị phát hiện, không phải heo sẽ chạy mất à?”

“…..” Bắt heo rừng…. Mới vừa rồi bị bắt… Là y…

“Tỷ tỷ, sắp bán hết mỳ rồi.”

Quanh quẩn một vòng, nàng vẫn tiếp tục gọi y là “tỷ tỷ”, y còn bị mắng vài câu. (ở chương trước mấy chữ “tỷ” GNN nói với HLD là do t tự ý đổi, tiếng trung chỉ có ta-ngươi, chữ “tỷ” ta tự đổi kỳ thực là “ngươi” cho nên đoạn này t giải thích chút >"

Không thể không nói, tốc độ phản ứng của tiểu nha đầu này thực sự là hạng nhất.

Bản lĩnh chỉnh người…. cũng là hạng nhất.

Lần đầu tiên trong đời, Hách Liên Dạ có xúc động muốn cắn răng.


Kỳ thật y hoàn toàn không để ý đến việc tham ăn của nàng, nhưng khi nhìn thấy sợi mỳ trong tay lão bản càng ngày càng ít, Hách Liên Dạ dùng tốc độ cực nhanh lấy áo choàng che mặt, sau đó thay đổi một mặt nạ bằng gỗ bình thường, lúc này mới đi đến xếp hàng.

Bằng không y lấy hình tượng minh chủ Minh Phong xuất hiện, đừng nói là dân chúng kinh thành, cho dù là hoàng cung Nguyệt Loan quốc cũng sẽ bị kinh động

Giữa ban ngày ban mặt mang mặt nạ mặc áo choàng, nhìn thế nào cũng không thích hợp, nhưng nơi này là kinh thành nhân tài ẩn dật, các dân chúng đã gặp nhiều quái nhân, sớm đã thành thói quen.

Quán này ở kinh thành rất có danh tiếng, y cũng từng hâm mộ tiếng tăm nếm qua một lần, lần đó Hà Nghiêm xếp hàng mua cho y.

Mà bây giờ, y lại vì một nữ nhân mà đứng ở chỗ này, hơn nữa còn là một nữ nhân không rõ lai lịch, hai người quen nhau không đến hai ngày.

Tiểu nha đầu này quả thật thú vị, hứng thú của y đối với nàng, hình như hơi nhiều.

Hơn nữa…. Ban nãy mới vừa xác định, võ công của nàng hình như không tệ. Không, phải nói là rất không tệ.

Y là tự tin không phải là tự kiêu, để một kẻ địch nguy hiểm như thế ở bên người, tuyệt đối không phải là hành động sáng suốt. Thậm chí có thể dẫn đến họa sát thân.


Trong lòng có chút đề phòng, Hách Liên Dạ như có điều suy nghĩ mà ngoảnh đầu lại, nhưng lại vì hành động của Giang Ngư Ngư mà sửng sốt.

Lúc y nhảy xuống thì đã đem tiểu nha đầu này lưu lại ở trên nóc nhà, nhưng hiên tại, nàng lại thuận theo nóc nhà cao bằng hai người hợp lại trèo xuống.

Chính xác là trèo, mặc dù động tác xem như là nhanh nhẹn linh hoạt, nhưng đối với một cao thủ khinh công như y mà nói, thì hoàn toàn không để vào mắt.

Một màn này rất kỳ quái, nói nàng biết võ công hoặc là không biết, cũng không rất chuẩn xác, nếu như quả thực phải nói, y nghĩ Giang Ngư Ngư không biết võ công, cho nên thân thủ của nàng nhanh nhẹn, nhưng lại không có chút võ công nào.

Nóc nhà thời cổ đại rất cao, nơi bọn họ đang đứng lại là một tòa nhà có chút cũ kỹ, ngói nóc nhà cũng hơi lỏng lẻo, hơi dùng sức một chút thì sẽ rớt xuống.

Cơ thể này ít vận động, hơn nữa cũng không phải là cơ thể của mình, sức lực của tứ chi kém hơn rất nhiều so với trước kia, Giang Ngư Ngư trèo xuống vô cùng nguy hiểm.

Hách Liên Dạ nhìn không thuận mắt, lập tức bay qua, tiếp nhận lấy ngươi, nhưng Giang Ngư Ngư lại không cảm kích một chút nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận