Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

"Nói cho anh biết một bí mật, anh không thể nói cho người khác biết đâu đấy."

"Kỳ thật, tôi là cao thủ dùng độc."

Dáng vẻ ngày đó của nàng khi nói những lời này, y vẫn còn nhớ rõ như in trong đầu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo khóe léo, bởi vì ánh mắt vô tội đơn thuần kia, có thêm một chút ngây thơ hồn nhiêu, lúc thần thần bí bí đang nói cái gì đó, nhìn vào đặc biệt… đáng yêu.

Là nàng trùng hợp mang theo mấy viên độc dược này trong tay, hay là ngày đó nàng không nói láo, nàng thật là một cao thủ dùng độc?

Như có điều suy nghĩ nhìn người đang nằm trên giường, Hách Liên Dạ lại thấy lông mi của nàng khẽ run lên vài cái, như là sắp tỉnh lại.

"Đừng vội mở mắt, đại phu nói, cô còn có thể mê man một canh giờ."


Nhưng Giang Ngư Ngư lại không nghe, lông mi thật dài có chút nhọc nhằn mà nháy mắt, giống như là có chuyện quan trọng gì cần phải dặn dò, nàng nhất định phải tỉnh lại.

Gần như không do dự, ngón tay của Hách Liên Dạ đặt lên trên cổ tay của nàng, chậm rãi truyền nội lực vào trong cơ thể nàng, muốn giúp nàng một phen.

Công lực của y cũng đủ cao, chỉ là Giang Ngư Ngư không có căn cơ võ công, căn bản không thể nhận quá nhiều nội lực.

Cũng may, cũng may sức lực trong khối thân thể này tuy không lớn nhưng lại kiên định nhu hòa, cuối cùng vẫn khiến nàng gắng gượng mở hai mắt ra.

Một phát bắt được cánh tay của Hách Liên Dạ, nàng cố sức mở miệng, "Nhớ…để…cơm trưa…lại cho tôi..."

Nói xong câu này, khí lực hao hết, nàng ngã lại trên giường, tiếp tục lâm vào tình trạng ngủ mê.

Hách Liên Dạ: "..."

Thẫn thờ một lúc lâu, qua nửa ngày y mới ha hả cười phá lên.

Y còn tưởng rằng chuyện quan trọng hơn nữa... Tiểu nha đầu này!

Y như lời của Hồ đại phu nói, nửa canh giờ sau, Giang Ngư Ngư hoàn toàn tỉnh lại.

Hà Nghiêm run rẩy khóe miệng, sai người đã sớm chuẩn bị xong thức ăn cho nàng đem lên đây.

Trước khi hắn vào cửa, vừa vặn nghe thấy lời dặn dò giống như di ngôn của Giang Ngư Ngư, gắng gượng một hơi cũng phải nói cho xong... Nhớ để cơm trưa lại cho nàng, sau đó hắn cảm thấy trong lòng luôn luôn có sấm sét vang dội.


Cửu cô nương thật sự là... người kỳ quái nhất mà hắn từng gặp!

Hơn nữa còn có thể bỏ xa người thứ hai một khoảng cách lớn…

Giản lược chuyện nàng trúng độc nói lại một lần, lại liên tục cam đoan Tĩnh Vương phủ sẽ không để nàng bị bắt nạt, nhất định giúp nàng tìm ra hung thủ, sau đó Hà Nghiêm bắt đầu thương lượng cùng nàng, "Cửu cô nương, mấy ngày nay... cô ở trong phòng nghỉ ngơi nhiều một chút, còn bên ngoài, chúng tôi sẽ nói thân thể của cô còn yếu, cho nên sau khi trúng độc nguyên khí đại thương, cần nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian."

Đây là ý của chủ tử, Cửu cô nương chưa hết bệnh thì tính tình của chủ tử đương nhiên sẽ không từ âm u chuyển sang trời sáng, cứ như vậy, vô luận là trong cung hay là Tây Uyển, đều an phận một hồi.

Nghỉ ngơi không làm, người bình thường đều sẽ cảm thấy cao hứng. Nhưng Cửu cô nương không phải là người bình thường...

Cho nên Hà Nghiêm mới cẩn thận thương lượng cùng Giang Ngư Ngư.

Giang Ngư Ngư nuốt thức ăn trong miệng xuống, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, rất cẩn thận hỏi, "Nếu như vậy… ba bữa cũng như thường lệ sao?"

Phốc... Hách Liên Dạ ho nhẹ một tiếng, che dấu tiếng cười mới vừa bật ra khỏi miệng.

Khuôn mặt Hà Nghiêm thì mau chóng vặn vẹo, vô cùng rối rắm mà gật đầu, "Vẫn như thường lệ."


"Vậy đồ ăn vặt thì sao?"

"Gấp đôi!" Hà Nghiêm không được bình tĩnh cho lắm, chẳng lẽ trừ ăn ra, nàng không quan tâm đến cái khác sao?

Giang Ngư Ngư thật đúng là không quan tâm...

Nhận được cam đoan, nàng mới thoả mãn mà gật đầu, sau đó tiếp tục ăn cơm.

Cứ như vậy, Giang Ngư Ngư sống một cuộc sống hư hư thực thực như sâu gạo.

Kỳ thật sau khi đến vương phủ, nàng vốn cũng không có làm việc gì...

Lúc trước cứ đến giờ dùng bữa, bất kể thế nào nàng cũng phải đi đến nơi của Hách Liên Dạ ăn cơm, hiện tại thì ba bữa đều có người chuyên trách đưa đến nơi của nàng, nàng thực sự chỉ cần "cơm đến há miệng" là được rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận