Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

"... Anh đang nhìn cái gì vậy?" Tuy rằng vừa mới thắng y một lần nhưng
Giang Ngư Ngư đối với sự phúc hắc của y vẫn vô cùng đề phòng.

"Nhìn người trong lòng của bổn vương."

"..." Giọng điệu thản nhiên bình tĩnh này của y khiến cho Giang Ngư Ngư cảm thấy trên mặt mình thậm chí có chút hồng.

Nàng xấu hổ cái gì chứ, tên yêu nghiệt này nói những lời buồn nôn như vậy, người đỏ mặt phải là y mới đúng!

Mỗi lần nàng bị y trêu chọc đến không thể nói được gì, gương mặt hại
nước hại dân kia sẽ càng cười đến càng mê người hơn, tựa hồ tâm tình rất tốt.

Giang Ngư Ngư không muốn để cho y tiếp tục đắc ý, liền hỏi: "Hai chuyện
này có liên quan với nhau sao?" Sắp phải chơi 'trò chơi' rồi, sao lại
nhìn nàng ở trong lúc này.

"Đương nhiên là có liên quan." Người nào đó vừa dịu dàng lại cưng chìu
cười một tiếng: "Nhìn càng nhiều bổn vương càng muốn kết hôn với nàng,
vì nàng, cho dù bổn vương có mặc trang phục nữ cũng sẽ không ngại.''

"..."Lần này khí nóng thật sự ‘ầm ầm’ xông thẳng lên đỉnh đầu. Giang Ngư Ngư hoàn toàn không thể bình tĩnh được nữa rồi.

Không hỏi y, tại sao đi một vòng, ngược lại là nàng cho y một cơ hội nói lời buồn nôn lần thứ hai.

"Tôi đi thay quần ào." Ôm lấy bộ quần áo nam mới tinh Hà Nghiêm vừa mới tìm được, Giang Ngư Ngư chạy về hướng phòng của mình.

Nha đầu kia thẹn thùng?


Hiểu ra được vì sao gương mặt nhỏ nhắn kia lại đỏ lên, tâm tình của Hách Liên Dạ vô cùng tốt, khóe môi hơi nhếch lên, cầm bộ váy diễm lệ đi tới
sau bình phong.

Hách Liên Dạ mang theo nụ cười trên mặt, giống như một cọm rơm cuối cùng đè sập lạc đà. Rốt cục Hà thúc cũng không kiên trì được nữa mà trong
mắt bắt đầu ngấn lệ.

Vương gia của ông đã hơn hai mươi rồi... cuối cùng cũng đã động tâm rồi, đây thật là một chuyện tốt! Bọn họ không cần phải tiếp tục lo lắng
Vương gia sẽ không có đời sau nữa, nhưng chuyện yêu đương của Vương
gia... sao lại nói đến giống như khảo nghiệm thần kinh người vậy, thế
này thật sự khiến cho bọn họ không muốn sống nữa đấy!

Mặc quần áo cổ đại thật sự có chút phiền phức, bảy tám phút sau, cả hai
người chuẩn bị ‘trao đổi giới tính’, đã thay xong y phục của mình.

Giang Ngư Ngư một thân nam trang như là một tiểu thư sinh tuấn tú, kỳ thực không có gì để xem, về phần Hách Liên Dạ...

Vì sao màu hồng tươi đẹp sặc sỡ có chút thô tục khi mặc lên người y lại có thể yêu nghiệt mê hoặc người như vậy?

Các cô nương có nhan sắc đẹp đến đâu mặc bộ nữ trang này đều cảm thấy có chút thô tục, nhưng mặc ở trên người Hách Liên Dạ lại không hề có chút
hiệu quả buồn cười nào, ngược lại lại tôn lên khuôn mặt mị hoặc xinh đẹp kia, đẹp đến nỗi dụ người ta vào tình cảnh phạm tội.

Không nên không nên, cái này thật sự khiến cho người ta không thể bình tĩnh rồi.

Hà Nghiêm và Hà thúc ôm lấy trái tim đang nhảy loạn, đều quyết định về
sau khi chọn y phục cho Vương gia nhà bọn họ, nhất định phải ngàn vạn
lần cần phải nghiêm khắc trấn giữ, không thể để cho Vương gia tiếp tục
mặc những y phục màu mè này nữa.

Ngay cả hỷ phục cũng phải đổi thành màu sắc thanh đạm!

Không được, lúc thành thân nhất định phải mặc y phục may mắn cát lợi, hỷ phục đỏ thẫm nhất định phải mặc!

Vậy... Dù sao Vương gia của bọn họ cũng đặc lập độc hành quen rồi, trên
đầu tân lang có cần cũng phải che khăn voan đỏ hay không?

Bằng không ngày đó Vương gia vừa mới lên đài, khách mời lập tức bị mê
hoặc đến nổi từng người một ‘bịch bịch’ té xỉu, vậy hôn lễ làm sao tiếp
tục được nữa?

Tâm tư của hai người bọn họ càng rối rắm càng xa vời, Gian Ngư Ngư nhìn người trước mắt, cũng có hơi rung động.

Nếu như nàng cũng có một khuôn mặt như vậy, nàng sẽ không bao giờ soi
gương nữa, miễn cho chính mình bị khuôn mặt của mình mê hoặc.

Đem cái suy nghĩ quẫn người này ném sang một bên. Giang Ngư Ngư thanh
lọc yết hầu, dời tầm mắt ra khỏi người Hách Liên Dạ: “Được rồi, bắt đầu
thôi.”


Hiện tại là đàn ông, Giang Ngư Ngư đương nhiên phải chủ động.

Không một chút do dự, nàng duỗi tay ra sờ lên tóc của Hách Liên Dạ.

Thật ra lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã muốn làm như vậy. Nàng vẫn luôn tò mò, sờ lên mái tóc này có thật sự mượt như tơ gấm hay không.

Hách Liên Dạ cũng không né tránh, chỉ là cười hơi có chút nhíu mày: “Tiểu nha đầu, nàng thích tóc của ta?”

Giang Ngư Ngư rất có dáng của đại gia liếc y một cái, lỗ mãng nói, “Bây
giờ anh là cô nương! Có cô nương nào bị sờ tóc lại nói như vậy?”

“...” Gương mặt xinh đẹp cứng đờ.

“Hà Nghiêm! Nói cho nàng biết cô nương bình thường nên có phản ứng gì!”

Hà Nghiêm bi phẫn, dựa vào cái gì lại bảo hắn nói, hắn có biết gì đâu, hắn là đàn ông mà!

Nhưng khi ánh mắt của Hách Liên Dạ quăng về phía hai người bọn họ, Hà Nghiêm chỉ có thể im lặng rơi lệ.

Không phải hắn tự mình đến, chẳng lẽ phải đi tìm một cô nương tới làm
mẫu, để cho có thêm người nhìn thấy dáng vẻ mặc nữ trang của chủ tử sao?

Khẽ cắn môi, Hà Nghiêm đành phải cắn răng dậm chân, cỗ tay khẽ lật, xoat người, “Đáng ghét~~~~~~”

“...” Hách Liên Dạ đột nhiên cảm thấy dạ dày có chút không khỏe.

Làm như một đứa bé thành thật thiện lương an phân, nhìn Hà Nghiêm bi
phẫn như vậy, Giang Ngư Ngư tất nhiên phải an ủi hắn, “Rất tốt, rất sinh động.”

“...” Hắn hy sinh là đáng giá! Hà Nghiêm cảm thấy cực kỳ vui mừng.

“Mà biểu hiện ra vẻ ngượng ngùng mà một cô nương nên có.” Giang Ngư Ngư bình tĩnh nói nửa câu sau ra.


“...” Tường đâu rồi? Hắn muốn đập đầu vào tường!

Hà Nghiêm rơi lệ chạy đi, Giang Ngư Ngư lập tức nhìn về phía Hách Liên Dạ, “Hách Lien cô nương, tới phiên cô rồi.”

“... Hách Liên cô nương?” Giọng nói giương cao, có một chút nguy hiểm.

“Bây giờ anh là cô nương.” Giang Ngư Ngư bình tĩnh nhắc nhở, “Đương nhiên, nếu anh nguyện ý cũng có thể kêu Hách Liên đại thẩm.”

“...”

Nên đến phiên y “biểu diễn”, Hách Liên Dạ nhớ lại “làm mẫu” ban nãy của Hà Nghiêm, lại cảm thấy dạ dày không thoải mái...

“Bổn vương thua.” Cực kỳ thản nhiên, y thừa nhận mình không có cách nào làm ra điệu bộ khủng khiếp như thế.

Thắng lợi tới rất bất ngờ, Giang Ngư Ngư sửng sốt vài giây, mới giật
mình vui mừng mà nhảy dựng lên, “Vậy hủy bỏ hôn ước, Vương gia hẹn gặp
lại~” Vấn đề hôn sự đã giải quyết, ăn bữa tiệc lớn chúc mừng nào!

Hiện tại nàng rất muốn tìm một người để nói chuyện, nhưng nghĩ tới nghĩ
lui, ở cổ đại này, người nàng quen thuộc nhất lại chính là Hách Liên Dạ.

Người này phải kiên quyết loại bỏ, bởi vì không tìm thấy người thích hợp cho nên đêm hôm đó, nàng quyết định đi tìm anh họ của mình.

Nàng là vì ngoài ý muốn mới xuyên không, nhưng nàng tuyệt đối không có năng lực tự do xuyên qua thời không.

Nhưng nàng hoài nghi anh họ của nàng có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận