Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

"Tĩnh Vương gia." Người đàn ông trung niên dẫn đầu có dáng người không cao không thấp, có khuôn mặt chữ điền không giận tự uy, gọi một tiếng "Tĩnh Vương gia" không kiêu ngạo không siểm nịnh, chắc hẳn chính là chủ nhân của phủ Thượng thư - Trình đại nhân vốn cũng là phụ thân của khối thân thể mà Giang Ngư Ngư đang sở hữu này.

Dù sao Trình đại nhân ở trong triều có kinh nghiệm đã lâu, vui buồn không hiện ra, chỉ là bọn tiểu bối đứng sau lưng ông, cho dù là cực lực che dấu, cũng không giấu được vẻ khiếp sợ trên mặt bọn họ.

Giang Ngư Ngư nhìn ngũ quan của mấy khuôn mặt kia có mấy phần tương tự với khuôn mặt bây giờ của mình, bình tĩnh thu hồi miếng sơn tra bị xơi tái một nửa, chuẩn bị đối phó với một đám "người nhà" này.

Chuyện gì tới đều sẽ tới thôi ~ chỉ là không ngờ, Trình gia và Tĩnh Vương phủ lại là hàng xóm láng giềng, chỉ cách hai căn hộ.

Lúc ở hiện đại từng sống một cuộc sống trong một đại gia tộc, thật ra nàng thích cảm giác náo nhiệt anh chị em trong nhà thành vây một bầy, nhưng tiếc nuối chính là... Trình gia nhiều miệng ăn như vậy, ngoại trừ Trình đại nhân nhìn không ra cảm xúc, dường như không một ai hoan nghênh nàng trở về.

Nhớ ngược lại miêu tả của Hà thúc, ông nói Cửu tiểu thư Trình gia Trình Ti Nghiên tài mạo song toàn, cầm kỳ thư họa, thi từ ca mua mọi thứ đều tinh thông, là đứa con gái Trình đại nhân lấy làm kiêu ngạo nhất.

Là vì biểu hiện rất xuất sắc, đoạt đi sự sủng ái của cha mẹ, cho nên quan hệ với anh chị em không tốt, hay là tính cách của bản thân Trình Ti Nghiên khiến cho người khác không thể yêu thích?

Nhưng mặc kệ chân tướng như thế nào, hai người một trái một phải đứng trong góc kia đều vô cùng khả nghi.

Hai người bọn họ tựa như gặp quỷ giữa ban ngày vậy, sắc mặt tái nhợt nhanh chóng chuyển thành màu đen, cả người đều hơi phát run.

Nàng trở lại, có cái gì đáng sợ đây? Trừ phi... Trình Ti Nghiên chết, có liên quan đến hai người bọn họ!


Đáng tiếc Giang Ngư Ngư không biết tên của hai người họ, lại không muốn lộ tẩy, cũng chỉ có thể tiếc nuối đứng nguyên tại chỗ, hận bây giờ không thể đi thử dò xét bọn họ.

Chỉ là nàng đã quên, có Hách Liên Dạ ở đây...

Có siêu cấp đại phúc hắc là y ở đây, tất cả vấn đề đều không là vấn đề!

Căn bản là không cần hỏi, Hách Liên Dạ phản ứng cực nhanh biết Giang Ngư Ngư đang suy nghĩ gì, cười đỡ lấy cánh tay của nàng, "Tại sao lại đần ra không nói chuyện vậy? Lúc trở lại, không phải vẫn luôn miệng nói với ta rằng nàng rất nhớ biểu ca với nhị tỷ của nàng sao?"

Lúc nói đến "biểu ca" và "nhị tỷ", y cười cười gật đầu với hai người có phản ứng khả nghi kia, giống như đang nói là bọn họ.

Giang Ngư Ngư sửng sốt, tên yêu nghiệt này biết bọn họ?

Nhưng nếu nhớ không lầm, đừng nhìn Hách Liên Dạ rất thông minh, nhưng đối với người và chuyện không quan trọng, y sẽ không có chút ấn tượng nào.

Tỷ như, ngay cả chuyện mình được chỉ hôn y cũng không nhớ...

Chỉ là Giang Ngư Ngư lập tức phát hiện, nàng đã đánh giá quá thấp ước lượng đo lượng tinh chuẩn lòng người của tên yêu nghiệt này, y căn bản chính là gọi bậy.

Trình đại nhân thuộc phe Thái tử, theo lý mà nói, trên dưới Trình gia đều nên phân rõ giới hạn với y, chỉ là mỹ nam trước mặt, sớm đã có người bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng rồi.


Nghe y nói như vậy, lập tức có vài tiếng cười duyên cải chính lại, "Tĩnh Vương gia nhận nhầm rồi, hai vị này là biểu ca và ngũ tỷ của Cửu Nhi."

Chỉ có vậy, Giang Ngư Ngư rất dễ dàng mà biết thân phận của hai người kia.

Đại phúc hắc này ra tay, quả nhiên phi phàm!

Lập tức tiến lên phía trước một bước, rất có dáng vẻ dịu dàng của tiểu thư khuê các mà cười một tiếng, "Biểu ca, ngũ tỷ, mấy ngày này Cửu Nhi luôn nhớ tới hai người đấy."

Lời này tựa như là lời chào hỏi bình thường, nhưng nghe vào trong tai người có tật giật mình, có thể hoàn toàn không phải là chuyện như vậy.

Biểu ca của Trình Ti Nghiên không tồi, dù sao cũng là đàn ông, lá gan hơi lớn một chút, còn Ngũ tiểu thư Trình gia thì sợ tới mức khuôn mặt xinh đẹp đều thay đổi hình dạng, "Muội... Muội nhớ tỷ làm gì!"

Âm thanh sợ điếng hồn kia truyền đến trong không trung, nàng ta vốn muốn thét lên, thế nhưng sớm đã bị dọa đến không còn chút sức lực nào, âm thanh kia càng nói càng thấp, đến cuối cùng đã nhỏ như là sắp tắt thở.

"Có rất nhiều chuyện muốn nhớ đến tỷ à." Giang Ngư Ngư vô cùng thân thiết mà khoác tay nàng ta, nửa kéo nửa dắt muốn dẫn nàng ta vào cửa, thoạt nhìn như một bức họa tỷ muội tình thâm.

Dù sao cũng đã chiếm thân thể của Trình Ti Nghiên, nếu cô ấy thực sự bị người ta hại chết, nàng nhất định phải giúp cô ấy báo thù.

Vì diễn vai Trình Ti Nghiên cho tốt, tránh lộ tẩy trước người Trình gia, ngay cả tư thế đi đường Giang Ngư Ngư cũng thay đổi.


Thiên kim tiểu thư cổ đại chiếu trên TV đi đứng cảm quang quá đi!

Đây là bộ dạng hết sức điềm đạm nho nhã vô cùng giống tiểu thư khuê các, khiến Hách Liên Dạ thiếu chút nữa bật cười, cảm thấy thích thú, nhưng cũng có chút không quen.

Y vẫn thích tiểu nha đầu vô lương nhà y, dù thế nào cũng làm ra vẻ mặt vô tội, mỗi ngày đều là bộ dáng sức sống bừng bừng.

Muốn theo Giang Ngư Ngư cùng tiến vào cửa chính Trình gia, nhưng chân vừa mới bước ra, bên tai liền vang lên giọng nói uy nghiêm, "Tĩnh Vương gia!"

Trình đại nhân dời bước lại đây, "Không dám giấu Vương gia, vi thần dạy con gái không nghiêm, khiến một mình tiểu nữ rời nhà, hôm nay trở về, vi thần ắt phải dùng gia quy trừng trị, có điều đây là việc nhà vi thần, cho nên... Xin Vương gia hãy dừng bước."

Nói xong, hơi khom người, nhưng vẫn là giọng điệu đúng mực kia, "Khiến Vương gia chê cười rồi."

Nói đến nước này rồi, phản ứng của người bình thường hẳn là nên lập tức cáo từ.

Thế nhưng Hách Liên Dạ không phải người bình thường... Y là yêu nghiệt siêu cấp phúc hắc.

Khóe môi hơi vẽ ra ý cười, giọng điệu của y vô cùng tự nhiên, "Một khi đã như vậy, bổn vương càng nên ở lại."

"Việc nhà của Trình đại nhân, đương nhiên cũng là việc nhà của bổn vương, Trình đại nhân cần gì phải khách sáo như thế?"

"..." Đứng qua một bên đợi đi! Lão phu nào có muốn nhìn thấy ngươi!


Mắt thấy thái dương của Trình đại nhân hiện lên đầy gân xanh rõ ràng, nắm tay cũng nắm chặt lại, còn phải cố gắng bày ra vẻ mặt bình tĩnh, Giang Ngư Ngư đột nhiên cảm thấy vị Trình đại nhân này thật đáng yêu.

"Lại nói tiếp, ta cũng không nên tiếp tục tự xưng là bổn vương nữa," Hách Liên Dạ nói xong thì sửa miệng lại, "Ta còn phải gọi ngài là một tiếng nhạc phụ đại nhân đấy."

"..." Đi qua một bên! Lão phu không có con rể như ngươi!

Trình đại nhân muốn phát hỏa, nhưng khuôn mặt vẫn kiên định, "Tĩnh Vương gia nói đùa, mọi người trong kinh thành đều biết, tiểu nữ phúc mỏng, bám víu không được cành cây cao như Vương gia."

"Không sao, ta trời sinh phúc khí lớn, vừa vặn có thể chia cho Nghiên Nghiên một chút."

Cố ý xuyên tạc ý của Trình đại nhân, vậy mà Hách Liên Dạ không hề đỏ mặt chút nào, nói xong còn rất dịu dàng nhìn Giang Ngư Ngư liếc mắt một cái.

Lần này Trình đại nhân thật sự muốn động thủ đánh người rồi, Hách Liên Dạ lại giống như Giang Ngư Ngư lúc nãy, lập tức tiến lên phía trước một bước, rất có phong phạm con rể hiếu thuận mà đỡ lấy cánh tay của Trình đại nhân, muốn "đỡ" ông vào cửa.

Trình đại nhân bị điểm huyệt đạo có muốn rống cũng rống không được, cứ như vậy mà tức giận đến mức gân xanh nổi đầy mặt, thật sự bị Hách Liên Dạ dẫn đi.

Mặc kệ trong lòng đang suy nghĩ gì, nhưng bọn họ cũng không có khả năng đứng trước cửa chính dinh thự làm trò để hàng xóm xem náo nhiệt, những người khác cũng vội vàng đi vào cửa.

Hách Liên Dạ thân cao chân dài, bước chân cũng lớn hơn so với người khác rất nhiều, y dẫn theo Trình đại nhân, rất nhanh bỏ xa mọi người ở phía sau một đoạn.

"Thì ra ngươi chính là Trình đại nhân." Hách Liên Dạ nói câu đầu tiên, khiến Trình đại nhân tức đến mức đỉnh đầu tỏa ra khói nhẹ.

Lúc lão phu ở trong triều làm quan, tiểu tử ngươi còn chưa có sinh ra đâu! Hơn nữa lão phu làm hàng xóm với ngươi nhiều năm như vậy, vậy mà ngay cả dáng dấp của ta như thế nào cũng không biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận