Buông vòng tay ra, Trình Khâm đẩy nhẹ Tô Khiết quay qua đối diện với mình, chậm rãi cầm lấy bàn tay mềm của nàng đồng thời lấy ra một vật:
- Ta sai thợ giỏi nhất trong thành Nghê Hoàng làm vật này cho ngươi.
Tô Khiết nhìn xuống và bất ngờ khi thấy một chiếc nhẫn bạc điêu khắc tinh xảo đang tròng vào ngón tay thon dài của mình.
Nàng liền giơ bàn tay lên cao, thích thú ngắm nhìn chiếc nhẫn sáng lấp lánh dưới ánh tà dương.
Trình Khâm giơ tay lên đồng thời luồn những ngón tay mình vào kẽ hở của những ngón tay kia, nắm chặt lại.
Tô Khiết thấy trong đáy mắt ngài có những vệt sáng lung linh nhảy múa, cái nhìn lấp loáng niềm yêu thương vô hạn.
- Ngươi mãi mãi là vương phi của ta\, Khiết Khiết!
Nói xong, vương gia hôn lên trán Tô Khiết, thật dịu dàng, thật trân trọng.
Nụ cười trên môi Tô Khiết nở ra hạnh phúc, tức thì Trình Khâm liền ôm lấy người nữ nhi ấy.
Nàng áp mặt vào cổ áo lông mềm và ấm của ngài, nhắm mắt lại tưởng chừng như thời khắc này hoàn toàn ngưng đọng, chỉ mong thời gian đừng trôi nữa.
Có phải nàng đã tìm thấy chân tình và hạnh phúc dành cho mình? Người nam nhân đang ủ ấm nàng chính là thất vương gia Trình Khâm, người mà nàng luôn dõi theo suốt ngần ấy năm.
Thân thể to lớn của ngài trong chiếc áo khoác lông chồn càng thêm uy quyền cao quý, mái tóc đen nhánh xoã dài phía sau, tấm lưng vững chãi sẽ chở che cả đời nàng, đó chính là hình ảnh đẹp đẽ nhất, lung linh nhất của vương gia mà kể từ giờ nàng luôn khắc sâu trong tâm trí không quên...
Đêm đó, Trình Khâm đang ở trong thư phòng thì nghe tiếng gõ cửa, tiếp theo mới biết là Quý phu nhân.
Nàng ta bước vào, phía sau có nô tỳ mang theo rượu.
Lúc nàng ta ra dấu cho nô tỳ lui ra thì Trình Khâm đã rời chỗ, bước đến trước mặt.
- Phu nhân đến tìm ta có chuyện gì?
Quý phu nhân nhìn vương gia, khuôn mặt sắc sảo mọi khi trở nên dịu dàng.
- Vương gia\, ngài cũng đã đón Tô Khiết về vương phủ\, chẳng bao lâu nữa hai người sẽ thành thân.
Thiếp suy nghĩ rất kỹ và quyết định nhận hưu thư của ngài.
- Phu nhân nhất định phải như vậy ư?
- Xin ngài hãy hiểu cho tâm tư của một người nữ nhân.
Cho dù thế nào đi nữa\, thiếp cũng xin chúc phúc ngài và Tô Khiết.
Trình Khâm vốn trước giờ không thích ép uổng một ai, nhất là với thê thiếp, vì vậy chỉ khẽ gật đầu như một lời chấp thuận.
Bấy giờ Quý phu nhân liền rót rượu vào hai chiếc ly, xong xuôi đưa một ly rượu ra trước mặt vương gia, mà nói:
- Thiếp ở vương phủ nhận được ân đãi của vương gia\, xem như kiếp này không hối hận\, chỉ mong trước khi ra đi có thể cùng ngài uống cạn ly rượu này.
Dĩ nhiên Trình Khâm chẳng hề từ chối, vị phu nhân này mọi ngày kiêu kỳ khó chịu thế mà bây giờ lại trở nên hiền dịu hiểu lý lẽ đến vậy khiến ngài không thể không chiều lòng.
Vị vương gia đưa ly rượu lên môi rồi uống cạn, đối diện Quý phu nhân trong một khắc âm thầm nhìn ngài, đôi mắt điềm nhiên ban nãy trở nên sắc bén hơn và tiếp theo nàng ta tức khắc hất nước rượu qua vai mình.
Trình Khâm vừa đặt ly rượu xuống thì cùng lúc cửa phòng mở, lão Độ đi vào thưa nước tắm đã chuẩn bị xong.
Nghĩ phu nhân cũng sắp rời vương phủ nên ngài gọi lão đi đến, chậm rãi rót rượu vào ly xong đưa cho lão, bảo hãy uống cạn nó xem như là chào từ biệt phu nhân.
Trong khi lão Độ vâng lệnh đón lấy ly rượu thì Quý phu nhân khẽ đảo mắt, miệng định ngăn lại nhưng không kịp.
Uống xong, lão Độ toan lên tiếng thì đột nhiên hộc máu, thứ chất lỏng sẫm sệt chảy đầm đìa xuống cằm và cổ khiến cả người chới với ngã xuống đất.
Trình Khâm vô cùng bất ngờ lập tức cúi xuống đỡ lấy lão Độ, miệng liên tục gọi.
Lấy chút sức lực cuối cùng, lão níu lấy tay áo ngài, miệng mấp máy nói rõ từng từ:
- Rượu...!có...!độc...!vương gia...
Lão Độ tắt thở.
Kinh ngạc trong một khắc, mau chóng Trình Khâm đứng dậy cầm bình rượu lên mũi ngửi kỹ, đúng là có mùi hăng nhẹ khá lạ, tức thì ngài nhìn chằm chằm về phía Quý phu nhân với dáng vẻ thản nhiên.
Ngực đột nhiên nhói lên, vị vương gia phải dùng nội lực để áp chế luồng khí nóng đang xuất hiện trong cơ thể, sau đó liền tiến tới nắm chặt lấy cánh tay phu nhân, cất giọng trầm đục hỏi:
- Phu nhân đầu độc ta sao?
- Đúng thế\, vương gia! Đây là chất độc khó nhận biết gần như không màu không mùi\, đối với kẻ có võ nghệ cao thì độc sẽ phát tác sau một canh giờ\, còn kẻ già nua như lão Độ thì chết ngay tức khắc.
Độc này tuyệt nhiên không có thuốc giải!
Không còn mang dáng vẻ hiền lành nữa, bấy giờ Quý phu nhân đã bộc lộ một bộ mặt nham hiểm, độc ác lẫn mỉa mai sau khi chính tay mình đầu độc phu quân.
Bị trúng độc khiến Trình Khâm không kìm được nóng giận, liền vung tay tát mạnh vào mặt nàng ta.
Phu nhân ngã xuống đất, tiếp theo vừa sờ mặt vừa nhìn ngài, cười:
- Có trách thì trách vương gia đã đắc tội với hoàng thượng!.