Vương Gia Xin Hãy Chờ Ta Lớn! Tâm Ý Thành FULL


Chất độc vẻ như đã ngấm vào người, Trình Khâm đưa tay khẽ bóp ngực áo nhưng sau đó vẫn cầm chặt lấy kiếm, ánh mắt sáng rực lên và lao vào binh lính.
"Trình Khâm ta, kể từ khi sinh ra cho đến nay, chưa bao giờ nắm giữ được những gì mình muốn, bản thân cũng chưa bao giờ hiểu thế nào là hạnh phúc! Ta bị tước đoạt quá nhiều để rồi từ đó trở nên sợ hãi, không dám yêu thương hoặc kiếm tìm một ai.

Nhưng đến lúc ta hiểu rõ mình muốn gì, phải nắm giữ cái gì thì ta lại phải ra đi...!Số phận quá tàn nhẫn, chẳng bao giờ tròn vẹn đối với ta."
Ngài vung từng nhát kiếm lên, lính từng lớp đổ rạp, máu vấy đỏ vườn hoa...
"Nhưng rồi số phận đã ân đãi khi để ta gặp gỡ Tô Khiết, vào thời khắc đó, với đôi mắt trong veo...!Nàng là người nữ nhi thuần khiết, trái tim trong sáng lẫn kiên định đến nỗi ta phải ganh tỵ.

Nàng luôn hiểu rõ tâm ý của chính mình, hướng về nó và không bao giờ thay đổi! So với một Trình Khâm bất lực đau khổ, một Trình Sở đố kỵ độc ác, một Quý phu nhân ganh tỵ hiểm độc, thì Tô Khiết thật đẹp đẽ!"
Ngài vẫn kiên cường vung kiếm dù độc đã phát tác, máu trào ra từ khoé miệng, đôi chân khẽ lảo đảo và quân lính đã chém vào thân thể ngài.
"Trên đời này, khó khăn nhất là hiểu rõ lòng mình muốn gì.


Hiểu được rồi, nhưng để bảo vệ và giữ vững thì càng khó hơn rất nhiều.

Suốt bao năm qua ta luôn bị giam cầm giữa được và mất, quay lưng với tâm ý của bản thân...!Nhưng may thay cuối cùng ta cũng đã tìm thấy thứ mà mình muốn nhất, hiểu rõ mình cần giữ gìn điều gì nhất, và ta sẽ không lạc lối nữa.

Kể từ giờ, Trình Khâm ta mãi mãi giữ vững tâm ý duy nhất trong kiếp này, cho dù phải đánh đổi bằng sinh mạng..."
Trình Khâm ngừng lại bởi những mũi lao sắc bén lần lượt đâm xuyên qua người mình, dòng máu đặc quánh sẫm sệt không ngừng tuôn trào.
Du Sát trông thế liền hô lên một tiếng, đoàn vệ quân dừng lại đồng thời lùi ra sau vài bước, đứng thành vòng tròn quây quanh Trình Khâm.
Vị vương gia một đời tung hoành ngang dọc, oanh oanh liệt liệt trên sa trường đó đứng lặng yên, tay vẫn cầm chặt thanh kiếm nhuộm sắc đỏ.

Những sợi tóc dài đen nhánh tung bay cùng tấm áo choàng đỏ phấp phới trong vườn hoa lan thơm ngào ngạt, từng chiếc lá rơi nhẹ xuống đất.

Ngài đứng vững giữa bao nhiêu mũi lao, dẫu hơi thở đứt quãng nhưng đôi mắt ấy vẫn sáng rực.

Áo chiến bào từng nhuốm máu quân thù giờ đây lại nhuốm máu của chính ngài...
Trình Khâm thấy đau! Đau trên từng mảng da mảng thịt, đau trong trái tim đã trải qua quá nhiều mất mát lẫn nuối tiếc.
Nhưng lạ lùng thay, tâm hồn ngài trở nên thanh thản như thể được sinh ra lần nữa, để can đảm hơn, biết trân trọng và hiểu thế nào là hạnh phúc.
Đêm nay trăng rất sáng, màn đen dày đặc sâu thẳm nhưng ở phía xa kia chuẩn bị le lói chút ánh sáng, rồi bình minh sẽ lên thôi.
Trước cảnh Viễn Phù Vương vẫn còn đứng yên với hơi thở thoi thóp, Du Sát không đặng lòng để ngài chịu đựng đau đớn thêm nữa giữa những mũi giáo sắc nhọn nên chậm rãi đến gần, kính cẩn nói rõ: "Để thần tiễn người, vương gia" rồi dứt khoát đâm mạnh mũi kiếm vào cơ thể vẫn đang cố chống chọi đó.
Thất vương gia chậm rãi ngước mặt lên, đôi mắt yếu ớt đó như đang cười, phản chiếu trong con ngươi sáng trong là hình ảnh Tô Khiết đứng dưới đình viên, vào một ngày trời đổ mưa dịu mát, mỉm cười hồn nhiên nói với ngài:
"Vương gia mệt rồi phải không, hãy ngủ đi.


Khiết Khiết sẽ luôn ở cạnh ngài."
Trình Khâm liền nở nụ cười vô cùng mãn nguyện.

Đôi mắt dần khép lại, dòng lệ nhẹ nhàng chảy xuống đọng nơi gò má lạnh cóng, thời khắc giọt nước đó ngưng đọng cũng là lúc kết thúc cuộc đời một người.
*****
Xe ngựa rời khỏi thành Nghê Hoàng chạy xuyên qua rừng cả đêm, đến lúc trời hừng sáng thì Ân Kiện cho dừng xe lại trên một đỉnh đồi cao.
Cùng lúc đó ở trong xe, Tô Khiết cũng choàng tỉnh dậy, thấy mình nằm trong xe ngựa và bên cạnh chẳng có ai kể cả vương gia, tức thì liền vén màn cửa lên.

Nàng thấy Ân Kiện nhảy xuống ngựa rồi nhanh chóng đến chỗ mình, đỡ xuống xe.

Đưa mắt quan sát khu rừng vào buổi sáng, nàng chẳng hiểu gì liền hỏi:
- Đây là đâu? Chẳng phải Khiết Khiết đang ở cạnh vương gia ư?
- Vương phi\, chúng ta đã rời khỏi thành Nghê Hoàng vào đêm qua.


Đây là khu rừng phía Nam\, cách rất xa Yên Kinh.

Còn thất vương gia thì...
Ân Kiện nhìn Tô Khiết trong một lúc, đành chậm rãi kể lại tất cả mọi chuyện.
Khi đó ở trong vương phủ, vị phó tướng đến bẩm báo với Du Sát rằng:
- Bẩm\, đã lục soát khắp phủ nhưng chẳng có lấy một ai ngoài xác của một lão già\, có lẽ thất vương gia đã chuẩn bị mọi thứ và lệnh cho người trong phủ rời đi.
- Vậy còn cái xác bị đốt cháy kia thì sao?
- Đúng là xác của một nữ nhân còn trẻ\, nhưng đã hoàn toàn bị cháy đen nên khó mà nhận diện được có phải Tô tần không.
- Thôi thì cứ xem như Tô tần cũng đã chết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận