- Liệu có ổn không\, thưa ngài? Ngài đừng quên\, thất vương gia là người đa mưu túc trí\, việc tráo xác để Tô tần trốn thoát không phải là không có khả năng.
- Thứ hoàng thượng muốn chính là xác của thất vương gia\, còn Tô tần chỉ là con cờ mà thôi...!Hãy nói với người\, Tô tần trúng độc mà chết\, xác đã bị thiêu.
Vị phó tướng thoáng nhìn tướng quân rồi vâng lệnh rời đi.
Còn lại một mình, Du Sát khẽ thở dài, nói gì đi nữa điều gì qua được thì cho qua, không nên đuổi cùng giết tận.
Vào phút hấp hối đó, Trình Khâm đã gọi cái tên "Khiết Khiết", đoán ra người nữ nhân tên Tô Khiết ấy đối với ngài phải rất quan trọng, đấy là những suy nghĩ trong đầu tướng quân khi nhìn những đoá lan rụng tơi tả ở dưới đất.
Quay trở lại khu rừng ở phía Nam, sau khi Ân Kiện kể xong mọi chuyện, Tô Khiết cứ đứng bất động, ánh mắt trong veo trở nên vô hồn trống rỗng, trái tim dường như chẳng còn cảm giác đau nữa dù lệ cứ rơi mãi.
Không phải ư, làm sao nàng có thể tin được những chuyện vừa xảy ra? Từ việc vương gia bị hoàng thượng đầu độc cho đến sai vệ quân đến xử tử ngài, và ngài đã bảo Ân Kiện đưa nàng rời khỏi...!Không thể được! Tại sao vương gia lại giấu nàng, dẫu cho quá trễ thì nàng cũng được ở cạnh ngài vào giây phút sau cuối! Vậy ra những lời dặn dò, dáng vẻ buồn bã của ngài lúc đó chính là vì sắp đối diện với cái chết...?
Ngài đã hứa sẽ chăm sóc nàng cả đời này, ngài không thể bỏ nàng đi như vậy!
Ngài sẽ không chết đâu và có lẽ đang ở vương phủ trở nàng quay về...
Cũng giống như thuở bé mỗi lần chơi trò trốn tìm, Tô Khiết không tìm thấy vương gia liền bật khóc, rồi rất nhanh ngài bước đến bên cạnh nàng dỗ dành.
Tô Khiết lập tức quay lưng chạy đi, chiếc áo lụa trắng tinh mỏng manh được gió lạnh buổi sớm thổi tung bay lên cao, thật cô đơn, bất hạnh lẫn bi ai.
Những giọt nước mắt bay ngược ra sau, mang theo trái tim đau đớn của nàng với mong mỏi được gặp lại người nam nhân đã ở bên mình qua bao năm tháng.
Nhưng chạy chưa được bao xa thì Tô Khiết bị Ân Kiện đuổi theo rồi giữ lại.
- Vương phi hãy bình tĩnh! Người không thể trở về vương phủ được!
- Không! Khiết Khiết phải gặp vương gia! Ngài nhất định còn chờ Khiết Khiết!
- Đã qua một đêm rồi\, vương gia không thể sống sót...!
Lời khẳng định của Ân Kiện rõ ràng và sắc lạnh đến nỗi, Tô Khiết bấy giờ mới ngừng phản kháng, khuôn mặt mất thần sắc cứ hướng về phía vương phủ cách xa, rất xa bằng đôi mắt nhoè lệ với cái nhìn mờ mịt.
Nàng liền ngồi phịch xuống đất, cả người run rẩy vì đau đớn và vì lạnh, nhưng nàng biết rõ rằng kể từ giờ sẽ không còn vòng tay ấm áp nào ôm lấy mình nữa.
- Sự việc lúc đó quá cấp bách\, vương gia lại không còn nhiều thời gian vì thế đã không cho vương phi biết! Ngài muốn người tiếp tục sống\, cùng với đứa con ở trong bụng\, đó là điều duy nhất ngài ấy để lại cho người.
Lắng nghe chất giọng trầm thấp của Ân Kiện, Tô Khiết khẽ khàng đặt tay lên bụng, cảm nhận mối liên kết cuối cùng và cũng duy nhất giữa nàng với vương gia.
Nàng ước giá như ngài nói rõ mọi chuyện với nàng vào lúc ấy.
Nàng ước giá như có thể ngắm nhìn dung nhan ngài lần cuối.
Nàng ước giá như được nói với ngài một lời rằng, "xin hẹn kiếp sau...".
- Trình Khâm! Ngài luôn luôn đối xử bất công với Khiết Khiết! - Tô Khiết hét lên nghe đầy tức tưởi xót xa\, không phải trách cứ mà là tiếc nuối.
- Vương gia nhờ thuộc hạ nói với vương phi\, nếu lúc nào nhớ ngài thì người hãy mở chiếc nhẫn đeo trên tay ra sẽ thấy được điều quan trọng nhất.
Ngừng khóc, Tô Khiết mau chóng nhìn xuống chiếc nhẫn bạc mà Trình Khâm đeo vào tay mình vào ngày hôm qua, bấy giờ mới phát hiện có một đường rãnh được khắc tinh xảo.
Khi nàng cẩn thận đưa tay bật lên thì trông thấy một mảnh giấy khá nhỏ được gấp ngay ngắn, liền cầm lên mở ra xem.
Đôi mắt đẫm lệ chợt đứng yên bởi phản chiếu trong đó là hai từ "Tô Khiết" được viết tỉ mỉ, nắn nót.
Đó là nét chữ của vương gia, rất đẹp, rất thanh thoát.
Nàng có thể hình dung lúc ngài đặt bút viết cái tên này thì đôi mắt ấy tràn đầy tình yêu thương vô bờ, và nụ cười hạnh phúc nở ra trên bờ môi đó.
Tô Khiết, đó là cái tên Trình Khâm đặt cho nàng.
Tô Khiết, đó là tình yêu duy nhất của đời ngài.
Tô Khiết, đó là tâm ý thật sự mà đến phút cuối cùng ngài muốn bảo vệ nhất!
Trước đây, Tô Khiết không thể hiểu tâm tư của vương gia, ngài chưa bao giờ thừa nhận tình yêu đối với nàng nên nàng không biết vị trí của mình trong tim ngài là gì.
Nàng đâu ngờ rằng ngài vẫn luôn ở đó dõi theo, vui buồn cùng nàng, đem cả hình bóng nàng khắc vào trong tâm khảm.
Ngài - con người thiếu can đảm nhìn vào mong muốn của bản thân nhưng từ lâu đã xem nàng là tâm nguyện đời mình.
Siết chặt mảnh giấy trong tay, đem kỷ vật chôn sâu vào lòng, Tô Khiết đã khóc thật mãn nguyện, kể từ thời khắc này sẽ cùng Trình Khâm giữ vững tâm ý này....