Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

"Tuyết Nhi, nàng không sao chứ? Thật đúng là dọa ta hết hồn, lần sau không có sự cho phép của ta không được tùy tiện xuất phủ."

Tình huống vừa rồi thật sự khiến hắn thót tim, hắn không dám tưởng tượng, nếu như mình chậm một bước, vậy Tuyết Nhi của hắn liền...

Nghĩ đến đây, tâm của hắn liền sợ hãi, lực ôm Tuyết Đại cũng bất giác mạnh hơn, thẳng đến khi người trong lòng hắn hô đau hắn mới ý thức được mình quá khẩn trương mà làm đau nàng.

"Tuyết Nhi, thực xin lỗi, về sau nhất định ta sẽ không để nàng một mình đối mặt với nguy hiểm, ta thề, tuyệt đối sẽ không để nàng phải chịu tổn thương nữa!"

Lời này của nam tử như nói với Tuyết Đại, cũng như là đang nói với chính mình, có loại cảm giác như đang cảnh cáo chính bản thân mình.

Tuyết Đại sửng sốt nửa ngày, lúc này nghe được âm thanh của Mặc Thanh Vân mới phục hồi tinh thần.

"Phu quân, ngươi cuối cùng cũng tới, chuyện vừa rồi thật đáng sợ, Tuyết Nhi rất sợ."

Sắc mặt nữ tử trắng bệch ôm cổ người tới, sợ hãi nói.

Mặc Thanh Vân vừa nghe lại càng tự trách, đau lòng ôm chặt lấy nữ tử, dùng bàn tay to ấm áp vuốt ve lưng cô gái an ủi.

"Tuyết Nhi ngoan, không sợ, có ta bảo vệ nàng, tuyệt đối sẽ không khiến nàng phải chịu khổ như hôm nay nữa."

Nam tử nói xong, ôn nhu ôm lấy nữ tử, dẫn nàng đến một nơi an toàn để nàng ngồi xuống.

Sau đó xoay người nhìn về phía hoàng hậu vẫn còn đang sững người ở phía sau, trong mắt không còn chút nhu tình nào, giờ phút này ánh mắt của hắn rét lạnh, đủ để đóng băng vạn vật.

Hoàng hậu cũng bị lãnh ý của hắn dọa sợ, cho tới bây giờ bà ta vẫn không biết, người nam nhân trước mắt này, kẻ luôn bị bà ta hạ độc hãm hại từ khi còn trong bụng mẹ, lại có ánh mắt đáng sợ như vậy.

Bà ta không rõ, vì sao chính mình đã năm lần bảy lượt hạ độc mà hắn vẫn không việc gì.

Bà ta cũng không hiểu, hắn chỉ cần một ngón tay lại có thể biến mãnh tướng đệ nhất Lan quốc trở thành tàn phế, điều này so sánh với giết ông ta còn khó khăn hơn nhiều, vậy hắn làm sao có thể làm được?

Bà ta lại càng không rõ, rõ ràng hoàng thượng đã phái hơn một ngàn cấm vệ binh cùng với đệ nhất ám vệ đắc lực nhất của mình, vì sao người nam nhân này vẫn còn có thể hoàn hảo đứng ở đây, lại còn xuất hiện rất đúng lúc.

Mắt thấy nam tử lạnh lùng đang từ từ đi về phía mình, bà ta không hiểu sao cảm thấy rất sợ hãi, theo bản năng muốn chạy trốn, cách xa cái nam nhân mặt lạnh giống như Tu La này.

"Ngươi, ngươi muốn gì?"

Bà ta lùi về phía sau, run như cầy sấy nói, sắc mặt nam nhân này thật đáng sợ.

Mặc Thanh Vân nghiêm mặt, khinh thường nhìn bà ta, cười lạnh một tiếng nói: "Ta muốn gì? Ngươi đã muốn biết, ta cũng không ngại cho ngươi biết, không phải ngươi muốn hại Tuyết Nhi sao, ta chỉ là muốn cho ngươi cơ hội được nếm thử cảm giác bơi trong hồ sen mà thôi, thế nào? Cái này cũng không tính là quá phận chứ?"

Nam tử đang cười, nhưng ở trong mắt hoàng hậu lại rất dữ tợn, lời nói ra càng khiến bà ta run như cầy sấy, theo bản năng nhìn về phía hồ sen, hình ảnh vũng máu của cung nữ kia vẫn còn lởn vởn trong đầu bà ta.

Hiện giờ cái nam nhân như Tu La kia lại nói để cho bà ta đi thử nghiệm một phen, này rõ ràng là muốn bà ta chết không đúng sao? Cái kiểu chết chóc tàn nhẫn này, chỉ có đồ ngốc mới nguyện ý làm.

Nam tử bước tới một bước, bà ta liền lùi về một bước, cuối cùng bởi vì quá khẩn trương nên té ngã.

"Ngươi, ngươi không được lại gần ta, ta là đương kim hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ, nếu ngươi dám động vào ta, hoàng thượng sẽ bằm thây ngươi vạn đoạn, ngay cả nữ tử kia cũng sẽ không được chết tử tế!"

Thật là một nữ nhân không có đầu óc, nếu như hoàng thượng thật có năng lực bắt được hắn thì hắn đã không thể đứng ở đây được rồi.

Bà ta không nói thì thôi, vừa nói ra những lời này sắc mặt Mặc Thanh Vân càng thêm khó coi.

"Không chết tử tế được? Khiến ngươi thất vọng rồi, có ta ở đây, nàng sẽ không chết, trái lại một độc phụ như ngươi, ta cho ngươi hai lựa chọn, một là tự ngươi nhảy xuống, hai là ta giết ngươi rồi ném thi thể ngươi xuống."

Chuyện chính mình bị hạ độc ngay từ khi còn trong bụng mẹ hắn đã biết, đầu sỏ gây nên hắn cũng dễ dàng tìm được, chính là ả đàn bà độc ác trước mắt này.

Bà ta không chỉ thương tổn mẫu phi của hắn, còn hại hắn bị trúng kịch độc, những chuyện này hắn còn chưa kịp tìm bà ta tính sổ, hiện giờ bà ta lại dám hại người hắn yêu, cho dù hắn có kiên nhẫn đến đâu cũng không thể nhịn được sự khiêu khích trắng trợn như vậy.

"Dừng tay!"

Một giọng nói già nua mang theo uy nghiêm truyền đến từ phía sau bọn họ, khi Mặc Thanh Vân nghe được âm thanh này thì sự lạnh lùng trong mắt càng gia tăng, tốt lắm, nếu đều đã đến đây, như vậy hắn liền hảo hảo đem thù cũ hận mới ra tính một lượt thôi.

Hoàng hậu đang ngã nhào trên mặt đất nghe vậy thì kinh hỉ, người cứu bà ta đã đến, nguy hiểm thật, nếu bọn hắn mà đến chậm một bước thì bà ta đã chết dưới bàn tay ác độc của người nam nhân này rồi. (kq vẫn như cũ thôi mà :v)

"Hoàng thượng, cứu mạng, hắn muốn giết nô tỳ!"

Chật vật từ trên mặt đất bò dậy, bà ta nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía nam nhân trung niên mặc long bào, trâm cài trên đầu đều đã cong cong vẹo vẹo rồi.

Đống trang sức nguyên bản đã lung lay sắp rơi rồi, khi bà ta vừa chạy thì tất cả đều rầm rầm rớt xuống từ từ trên đầu bà ta, trên mặt đất giờ đều lấp lánh toàn đồ trang sức của bà ta.

Chúng đại thần đi theo hoàng thượng đến đây nhìn thấy một màn này thì đều chắc lưỡi, vị hoàng hậu này đúng thật là khoa trương, chỉ kém không đem hết tất cả trang sức mình có đeo lên đầu rồi.

Sắc mặt hoàng thượng cũng tái mét, thân là hoàng hậu một nước, cái dáng vẻ bà ta hiện giờ thật là mất mặt.

Hoàng hậu chỉ lo trốn tránh cái nam nhân ác độc như rắn rết kia, nào có chú ý tới bộ dáng chật vật của mình bây giờ, trong mắt bà ta, không cái gì sánh bằng sinh mạng bản thân, chạy vẫn là thượng sách.

Rất không dễ dàng chạy trốn tới bên cạnh hoàng thượng, đang nghĩ muốn nhào vào lòng hoàng thượng kêu khóc một phen chính mình đã sợ hãi thế nào, lại không ngờ bị đẩy ra.

Bà ta thật sự là sợ hãi, nghĩ muốn giả dạng bình hoa tìm an ủi từ nam nhân của mình nhưng lại không nghĩ tới lại bị đẩy ra, bà ta không hiểu nhìn ông ta, trong mắt tràn đầy biểu cảm đáng thương. (ặc bn tuổi r còn giả bộ đáng thương hả trời

"Chú ý hình tượng của mình, nhiều đại thần ở đây như vậy, ngươi không biết bộ dạng ngươi rất dọa người sao?"

Sớm biết thế đã không đến cứu bà ta, chuyện tình hôm nay thật đúng là đủ mất mặt, hoàng gia coi trọng nhất là mặt mũi, hiện giờ mặt mũi từ trong ra ngoài đều bị bà ta làm cho mất hết rồi.

Lại còn trông cậy ông ta sẽ an ủi bà ta sao, không cho bà ta một cước đã tốt lắm rồi, chưa từng có một khắc ông ta lại cảm thấy chán ghét người đàn bà này như lúc này.

Không để ý đến thần sắc ai oán của hoàng hậu, ông ta đi lên phía trước.

"Mặc Thanh Vân, từ hôm nay trở đi ngươi sẽ không còn là hoàng tử của Lan quốc nữa, trẫm cũng không có loại con trai đại nghịch bất đạo như ngươi, hiện giờ ngươi chính là một tội phạm đã làm tổn thương công chúa, trẫm khuyên ngươi hãy giơ tay chịu trói, nếu không cũng đừng trách trẫm tâm ngoan thủ lạt!"

Từ sau khi Mặc Thanh Vân rời khỏi hoàng cung hắn đã biết ông ta sẽ phái người theo dõi hắn, hắn chỉ là một lòng quan tâm đến Tuyết Đại nên mới không bận tâm nhiều như vậy, nếu không thì kẻ kia đã sớm lên đường rồi, còn có thể thuận lợi quay về mật báo cho lão bất tử này sao?

Biết Mặc Thanh Vân sẽ quay lại cứu người, ông ta đã triệu tập mấy vạn binh mã, hiện giờ đang chờ bên ngoài, chỉ cần ông ta ra lệnh một tiếng, bọn hắn sẽ xông tới, mỗi người một mũi tên bắn Mặc Thanh Vân thành con nhím, còn sợ hắn sẽ không chết hay sao?

Trước mắt đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, Tuyết Đại bỗng thấy sợ hãi, gắt gao tựa vào trong lòng Mặc Thanh Vân, thân thể nhè nhẹ run.

Mặc Thanh Vân nhìn Tuyết Đại bị dọa sợ, lòng đau như cắt, dám dọa Tuyết Nhi của hắn, vậy hãy có can đảm thừa nhận lửa giận của hắn.

Đối diện với nam nhân có chuẩn bị mà đến hắn không phải không biết, nhưng dù có chuẩn bị trước thì như thế nào? Hắn vẫn không thèm để vào mắt, vẫn bất động thanh sắc nhìn tình thế trước mắt, sau đó cười một cái, cười đến là phong vân khinh đạm.

"Kêu người của ngươi đều lên cả đi, đỡ tốn thời gian của bản tôn."

Hắn chưa bao giờ muốn tốn thời gian vào mấy việc vô bổ này, tốc chiến tốc thắng mới là phong cách của hắn.

"Khẩu khí thật lớn, ngươi đã vội vã muốn chết như vậy, trẫm sẽ thành toàn cho ngươi, người đâu!"

Mặc Thanh Vân cuồng vọng triệt để trọc giận ông ta, kỳ thật, từ lúc ở đại điện hắn đã chọc giận ông ta, hiện giờ hắn cuồng vọng lại càng khiến ông ta không nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa, trước để cho hắn nếm thử thực lực của mấy vạn đại quân của ông ta, xem hắn còn dám mạnh miệng nữa không.

Một lát sau, mấy vạn đại quân ùa vào hồ sen, sắp hàng chỉnh tề, vừa nhìn là biết được huấn luyện rất nghiêm chỉnh.

Bọn lính theo thứ tự xếp thành hàng, mãi cho đến khi bao vây kín hai người Mặc Thanh Vân rồi mới dừng lại, tay cầm cung tiễn, vận sức chờ hiệu lệnh.

Đối mặt với đội ngũ mấy vạn tinh anh, Mặc Thanh Vân trái lại rất bĩnh tĩnh, thật giống như đám người vây quanh bọn hắn không phải là những xạ thủ bách phát bách trúng mà là một đám ruồi bọ không hơn không kém.

Hắn không lo những người này sẽ gây thương tích cho hắn, hắn chỉ lo lắng cho nữ tử trong lòng, đang muốn an ủi nàng một phen, để cho nàng đỡ sợ, thì nàng bỗng ngẩng đầu lên, nói ra một câu khiến toàn bộ người ở đây đều rớt cằm.

"Phu quân, hoàng đế rất lợi hại sao? Tùy tiện hét lớn một tiếng là có thể điều tới nhiều người như vậy, nhìn qua thật là uy phong, nếu đúng như vậy, ta đây cũng muốn làm hoàng đế, chàng giúp ta được không?"

Lời này của nàng, không chỉ khiến mấy vạn người kia sợ hãi, chỉ cảm thấy đầu óc cô gái này nhất định có vấn đề, nếu không đã không nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy.

Lại càng khiến cho hoàng thượng tức giận công tâm, mặt biến thành gan heo không nói, toàn thân cũng không nhịn được run rẩy theo.

Nữ nhân này nói cái gì, nhìn hoàng thượng uy phong, lại nói chính mình cũng muốn làm hoàng thượng, đừng nói từ trước đây chưa từng có tiền lệ nữ nhân làm hoàng đế, mà những lời này cũng đủ để tử hình nàng chục lần rồi.

Cái gọi là thiếu não, chính là đây! ( dám bảo Tuyết tỷ thiếu não hả

Không chỉ có những người đó thấy bất khả tư nghị, Mặc Thanh Vân cũng cảm thấy ngoài ý muốn, hắn không biết trong cái đầu nhỏ của nàng đang suy nghĩ cái gì, vậy mà muốn làm hoàng đế, nếu như nàng làm hoàng đế, vậy hắn nên làm cái gì bây giờ?

"Nha đầu, lời này không được nói bậy, hoàng đế không phải một người nữ tử có thế làm được, mà làm hoàng đế mệt chết đi được, ta sợ nàng không kham nổi, cho nên không cần làm hoàng đế có được không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui