Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Nam nhân cũng không trả lời nữ tử, hắn đang hừng hực khí thế tiếp tục chiến đấu hăng hái.

“Ừm... Thiên Tà, cầu xin ngài, Tường Nhi... Ưm, chịu không nổi nữa...”

Theo âm thanh đầy tình dục của nữ nhân, móng tay nàng hung hăng cào trên lưng nam nhân, kéo theo một vài vệt máu.

“Thật sao? Vậy ngươi cầu ta, cầu ta gia tăng tốc độ, thỏa mãn yêu cầu của ngươi.”

Nam nhân nhìn nữ tử dưới thân khó chịu không thôi, âm thanh khàn khàn nói.

“Tường Nhi cầu ngài...”

Nữ tử cũng không rụt rè nói, toàn thân nàng bây giờ khó chịu, chỉ hy vọng nam nhân trên người có thể hung hăng muốn nàng, cái khác đều không quan trọng.

“Cầu ta cái gì? Nói rõ.”

Nam nhân tà tà nở nụ cười, không chỉ có như vậy, còn dừng lại không tiếp tục động, không nhúc nhích nhìn nữ nhân đang bất mãn.

“Hu hu, thật là khó chịu... Tường Nhi cầu ngài, cầu ngài hung hăng muốn ta, nhất định phải hung hăng muốn Tường Nhi.”

Trời biết, ngay khi sắp đến đỉnh phong cực lạc mà dừng lại là có bao nhiêu hành hạ người.

Nam nhân lúc này mới thảo mãn bắt đầu chuyển động, động tác nhanh chóng đưa hai người tới đỉnh, thân thể nữ nhân run lên khi hắn đem mầm mống của mình đều phun vào trong cơ thể nàng. (sao ta có cảm giác TG tả cảnh H của cặp này còn kỹ hơn cả của cặp main thế =_=)

Cùng lúc đó, tại chỗ giao hợp xuất hiện một hào quang màu đỏ, trong hào quang là một hạt châu trong suốt óng ánh từ trong cơ thể nam nhân bay ra, bị nữ tử kia nuốt vào miệng.

Nam nhân không thể tin trừng mắt nữ nhân, nghĩ muốn một chưởng đánh chết cái nữ nhân to gan lớn mật này, nhưng mà toàn thân lại vô lực, như là toàn bộ khí lực đã bị hút hết chỉ còn lại cái vỏ rỗng.

“Ngươi đã làm gì?”

Nam nhân cực kỳ phẫn nộ, nhìn một màn trước mắt, hắn mà không đoán ra là chính mình bị nàng ta thiết kế bẫy thì quả là đã uổng phí mấy ngàn năm sống.


“Thiên Tà, ta không muốn gả cho Dạ Khuynh Thành, cho dù chỉ là đóng kịch ta cũng không muốn, càng không muốn thấy ngài vì muốn giữ hắn lại mà hy sinh ta, cho nên ta chỉ có thể làm như vậy, mặc dù là có lỗi với ngài nhưng vì có thể ở cùng ngài, đây chính là biện pháp duy nhất.”

Đúng vậy, là nàng thiết kế hắn, từ khi vào cửa nàng đã bôi lên người một loại dược vật hợp hoan tán đặc biết được chế để đối phó với thần thể, nhờ vậy mà nàng mới dễ dàng gài bẫy hắn.

“Hừ, bản thần ngược lại đã xem thường ngươi rồi, cũng không biết từ khi nào ngươi lại có tâm tư như vậy, ngươi cho là như vậy bản thần sẽ ở cùng với ngươi sao? Quả thực là nằm mơ!”

Cho rằng hắn không có thần lực là có thể để mặc cho nàng muốn làm gì thì làm sao, nếu vậy thì nàng đã sai lầm rồi, hắn từ trước tới giờ chính là loại người ăn mềm không ăn cứng, muốn hắn thỏa hiệp sao, mơ tưởng!

“Ngài hiện tại không có thần lực, lại thêm lần trước bị thương nặng, đã không còn sức để phản kháng nữa, kể cả ta cũng không cần dùng đến lực lượng của ngài cũng có thể dễ dàng chế phục ngài, ngài cũng đừng lừa dối mình nữa.”

Nàng làm như vậy hoàn toàn là do nàng yêu hắn say đắm, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn chưa từng liếc nhìn nàng đến một cái, trong mắt trong lòng đếu chỉ có người kia, tệ nhất là người đó lại còn là một nam nhân, điều này khiến nàng vô luận làm như thế nào cũng không thể tiếp nhận được.

Sau khi do dự rất lâu nàng mới ra quyết định, mà để cho nàng dễ dàng đắc thủ, này vẫn còn phải đa tạ hắn đã tín nhiệm, nàng mới có cơ hội xâm nhập vào bên trong thần điện, nơi có tư liệu liên quan đến Hắc Ám nhất tộc, toàn bộ đã bị nàng nắm giữ.

Cũng bởi vậy mới biết được phương pháp thông qua giao hợp âm dương có thể hấp thụ thần lực của nam nhân, cho nên nàng mới mạo hiểm thử một lần, không nghĩ tới lại dễ dàng thành công như vậy.

“Ngươi, cút ra ngoài cho ta!”

Mặt nam nhân âm trầm nhìn nàng, giọng điệu băng lãnh như muốn đông cứng người khác.

“Thiên Tà, Tường Nhi thực sự yêu ngài, chỉ cần ngài đáp ứng ở bên cạnh ta, ta nguyện ý trả lại thần lực cho ngài, chỉ cần ngài ở bên ta thôi.”

Đối với biểu tình âm ngoan của nam nhân, nàng không chút để ý, dưới ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống của nam nhân, nàng từng bước ép sát hắn.

“Nghĩ muốn ở bên cạnh bản thần? Ngươi nên chết tâm đi, nếu không phải lúc này ta không còn sức, bản thần hận không thể một chưởng đánh chết ngươi!”

Lời hắn nói là thật, đối với nữ nhân tâm cơ thâm trầm này, hắn là thật sự muốn giết nàng.

“Vậy sao? Vậy nếu ta lấy Dạ Khuynh Thành tới uy hiếp ngài thì sao?”

Nàng biết, đây mới là uy hiếp lớn nhất đối với hắn, thật sự là nực cười, một người nam nhân, một người nam nhân có đủ sức để hủy thiên diệt địa, lại đi lưu luyến si mê một nam nhân khác, ngược lại đối với người nữ nhân xinh đẹp quyến rũ như nàng lại chẳng thèm ngó ngàng tới, đây không phải là chuyện cười sao?


Quả nhiên, khi nàng nhắc tới Dạ Khuynh Thành, ánh mắt nam nhân tối sầm, bên trong ngập tràn bối rối và khẩn trương.

“Nếu ngươi dám tổn thương hắn, bản thần nhất định sẽ đem ngươi bằm thây vạn đoạn!”

Hung tợn nhìn chằm chằm nàng, gằn từng tiếng uy hiếp, nhưng uy hiếp của hắn ở trước mặt nàng lại có vẻ quá yếu đuối.

“Ngài còn có năng lực để đem ta bằm thây vạn đoạn hay sao? Ta cho ngài biết, nếu ngài không đáp ứng làm nam nhân của ta, ta liền lập tức đi giết hắn, sau đó đánh nát nội đan của hắn mà ngài rất không dễ dàng chữa trị kia, để cho hắn vĩnh viễn không thể tiến vào luân hồi!”

Nếu ai có thể được người nam nhân này yêu, cũng là phúc khí của người nọ, nhưng là hắn lại yêu sai người, không chỉ không được đáp lại, ngược lại còn bị người nọ giết chết một lần.

Không phải tất cả các thần đều bất tử bất diệt, mà hắn lại là một trong số những vị thần độc nhất vô nhị kia.

Tuy hắn có thần thể bất tử bất diệt, nhưng khi bị chính người mình yêu thương đồng quy vô tận cũng khiến tinh thần hắn sa sút một thời gian.

Biết rõ tính tình cương kiệt của Dạ Khuynh Thành, hắn cũng không dám lại dễ dàng tiếp cận Dạ Khuynh Thành nữa, đành phải an bài cho hắn cái thân phận vị hôn phu của Tường Vi để giữ chân hắn tại thần điện Hắc Ám, tuy là không thể thời thời khắc khắc ở cùng với hắn nhưng là vẫn có thể ngẫu nhiên liến hắn một cái, như vậy cũng để cho Thiên Tà thỏa mãn rồi.

“Được, ta đáp ứng ngươi, nhưng ngươi không được làm hại hắn.”

Suy xét hồi lâu, hắn rốt cuộc thỏa hiệp, hắn không sợ chết, nhưng hắn lại sợ Dạ Khuynh Thành bị tổn thương nên chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Trong một căn phòng khác, nam tử toàn thân áo đỏ đang ngồi trước bàn, trên tay cầm một quyển sách, nhưng tâm tư cũng không biết đã ở phương trời nào rồi.

Bóng dáng của nữ tử áo trắng xa lạ kia vẫn cứ chiếm cứ trong đầu hắn, ngay cả một màn nàng thổ huyết kia cũng lượn vòng quanh đầu hắn không chịu rời đi.

Mỗi khi nghĩ đến cảnh kia, tâm của hắn lại ẩn ẩn đau đớn.

Còn có đứa bé trai kia, hắn rốt cuộc biết vì sao lại nhìn quen mắt như vậy, đơn giản vì đó chính là bộ dạng thu nhỏ của hắn, hắn cực kỳ tức giận bản thân khi bây giờ mới phát hiện ra, đang lúc nghĩ muốn đứng lên rời khỏi đây thì cửa phòng lại bị gõ.

“Mời vào.”


Bất đắc dĩ lại ngồi trở về, sau đó lên tiếng gọi người nọ tiến vào.

Cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, tiếp theo là một nam một nữ tiến vào.

“Khuynh Thành, Tường Nhi cùng chủ thượng đến thăm ngươi.”

Nữ tử áo trắng vẫn cười ôn nhu, nhưng ý cười của nàng lại không dành cho hắn, mà dành cho nam nhân áo đen bên cạnh.

“Ừ, ngồi đi.”

Nam tử gật gật đầu, ý bảo hai người ngồi xuống.

“Tìm ta có chuyện gì sao?”

Thấy hai người đã ngồi xuống, hắn mới mở miệng hỏi.

“Là như vậy, nửa tháng sau là đến ngày thành hôn của hai chúng ta, ta tới tìm ngươi thương lượng một phen, cái hôn lễ này nên cử hành như thế nào, còn có chuyện mở tiệc chiêu đãi tân khách cũng phải hảo hảo bàn bạc một phen.”

Nữ nhân mặt mày hớn hở nói, Thiên Tà đã đáp ứng làm nam nhân của nàng, nhưng điều kiện là không thể làm thương tổn Dạ Khuynh Thành, vì lưu lại Dạ Khuynh Thành, hôn lễ vẫn phải cử hành như kế hoạch.

Chuyện này cũng hợp ý nàng, nàng sẽ bày trí một cạm bẫy thật hoàn hảo ở hôn lễ để chờ những người đó đến.

Những người đó đương nhiên là chỉ Tuyết Đại và Tuyết Thiên, hiện giờ nàng đã có toàn bộ thần lực hắc ám của Thiên Tà, lại có thêm lực lượng của Minh vực, nàng có thể xưng bá thiên hạ, mà muốn xưng bá thiên hạ thì nhất định phải loại bỏ bọn họ.

Chuyện Tuyết Đại mất trí nhớ nàng căn bản cũng không biết, nàng chỉ cho rằng nếu Tuyết Đại biết Dạ Khuynh Thành đã sống lại, nhất định sẽ đến tìm hắn, mà nàng chỉ cần gia tăng đề phòng trong đoạn thời gian này, không cho Dạ Khuynh Thành gặp mặt các nàng trước hôn lễ là tốt rồi.

“Tùy các ngươi an bài, ta mệt mỏi, mời các ngươi trở về đi.”

Hắn đối với vị hôn thể này có thể nói là không hề có một chút tình cảm gì, nhưng bọn hắn lại nói trước khi mình mất trí nhớ cùng Tường Nhi rất ân ái, lại còn...

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi liếc Tường Vi một cái, hắn không chỉ một lần mượn cơ hội bắt mạch cho nàng, kết quả đều chứng minh bọn hắn nói đều là sự thật, nàng quả thật đã không còn hoàn bích, mà chính mình lại là người đã phá thân nàng, cho nên hắn phải chịu trách nhiệm với nàng. (Saki: a ngây thơ quá, ng ta nói j tin nấy, huhu Dạ ca phúc hắc của e đâu r T^T)

Nhưng từ khi gặp gỡ người nữ tử kia, lại khiến hắn bắt đầu có suy nghĩ khác, hắn không thể coi như không có chuyện gì được, nhất định phải hảo hảo điều tra một phen.

“Ngươi về trước đi, ta muốn nói chuyện với hắn.”

Nam nhân áo đen nhìn Dạ Khuynh Thành, sau đó mở miệng nói.


“Được, nói chuyện xong thì đến tẩm điện tìm ta.”

Nữ nhân đá lông nheo với hắn, chọc cho nam nhân càng chán ghét.

“Không biết chủ thượng tìm Khuynh Thành có chuyện gì?”

Nữ nhân đi rồi, Thiên Tà gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Khuynh Thành, trong mắt cuồn cuộn cảm xúc không tên.

Dạ Khuynh Thành bị hắn nhìn chằm chằm đến khi nhíu mày, mới không thể không mở miệng nhắc nhở hắn.

“Khuynh Thành, tên ta là Thiên Tà, ngươi có thể gọi tên một lần được không?”

Từ khi bọn hắn quen biết tới nay, hắn (DKT) luôn luôn hờ hững với hắn (TT), đừng nói là kêu tên của hắn, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn bố thí cho hắn.

Dạ Khuynh Thành khó hiểu nhìn hắn, vốn cho là hắn có chuyện gì cần bàn với mình, lại không ngờ hắn lại lôi cái chuyện chả có một xu liên quan như thế này.

“Có thể chứ?”

Đối với ánh mắt khó hiểu của Dạ Khuynh Thành, Thiên Tà có chút bi thương, nhưng hắn vẫn cố chấp muốn nghe Dạ Khuynh Thành gọi tên mình một lần.

“Thiên Tà.”

Đối với chấp nhất của hắn, Dạ Khuynh Thành cũng đành thành toàn.

Một cái tên mà thôi, nhưng mà lại khiến cho Thiên Tà cực kỳ vui vẻ, đồng thời cũng cực kỳ cảm động, hắn vẫn không dám đối mặt với Dạ Khuynh Thành, không dám nói ra chuyện mình thích hắn, sợ chuyện của mấy năm trước lại tái diễn, chính mình không dám đối mặt với ánh mắt kiên quyết của hắn sau khi biết chân tướng, tâm sẽ đau.

“Cám ơn ngươi, Khuynh Thành.”

Cám ơn ngươi đã đồng ý gọi tên ta, cũng cám ơn ngươi đã không đã không dùng ánh mắt làm tổn thương trái tim ta, thật sự cám ơn ngươi.

Lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Khuynh Thành, hắn đã biết có một loại cảm xúc không rõ bắt đầu hình thành, mãi cho đến khi nhiều lần gặp mặt, hắn mới xác định được chính mình đã động tâm tư không nên có.

Khi hắn đồng ý gọi mình một tiếng Thiên Tà, hắn đã không còn do dự gì nữa, vì an nguy của Dạ Khuynh Thành, tất cả thống khổ nên để một mình hắn gánh vác thôi.

Chỉ thấy hắn lấy ra một viên dược từ trong ống tay áo ra đưa cho Dạ Khuynh Thành, sau đó bảo hắn uống vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận