Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Trong tiếng huyên
náo của đoàn người, trên sân khấu bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên. Liên
tiếp hơn mười cô gái xinh đẹp như hoa, múa chân trần nhảy lên đài. Mà
những người đang nghị luận sôi nổi ở dưới thấy vậy cũng trở nên yên tĩnh trong nháy mắt. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào hơn mười mỹ nữ tuyệt sắc
trên đài cao đến độ không nháy. Cũng không trách được Say Nhan Cư dám
càn rỡ như thế, thì ra là người ta có tư cách mà cuồng ngạo. Không nói
đến chỉ với đầu bảng là Mân Côi đã tuyệt sắc khuynh thành như vậy rồi,
bây giờ trên vũ đài có hơn mười người, chỉ tùy tiện đứng ra một người
cũng có thể thắng hoa khôi trong những lâu khác. Chậc chậc,
chắc hẳn là tiền vốn bỏ ra nhất định không ít đi ? Chủ nhân của lâu này
nhất định là đại nhân vật khó lường, chỉ có đại nhân vật tài lực hùng
hậu mới có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy để xây cái thanh lâu có tác
phong khác biệt như vậy.


Ở trong phòng khách quý của lầu ba, một
nam tử cẩm y mang mặt nạ hình con bướm, ngồi dựa vào trên ghế chán đến
chết, cao cao tại thượng nhìn tất cả đám người ở dưới kia, khóe miệng
kéo ra một nụ cười lạnh lùng. Quả thật là vũ đài tốt để chào hỏi.

Trong một phòng khách quý khác có góc nhìn rất tốt, nó bao quát được mọi thứ
trong lâu, có một nam tử quần áo màu đỏ đang lười biếng ngồi ở chỗ
đó, đối với vũ điệu ở dưới kia chẳng thèm ngó tới, mà bên
cạnh hắn, có một nam tử áo đen che mặt đang đứng, toàn thân tản ra khí
lạnh.

"Chủ tử, tại sao ngài không có chút lo lắng nào vậy?" Nhìn
nam tử đang nhàn nhã ngồi ở chỗ đó, hắn có chút bất đắc dĩ
nói. Hắn thật sự không để ý chút nào tới chuyện của chủ tử
mình. Thật là làm khó cho thuộc hạ như hắn, khắp nơi hắn đi theo quan
tâm chủ tử nhưng người ta cũng không cảm kích.

"Ta phải lo lắng việc gì sao?" Nam tử nhíu mày kinh ngạc, nâng chung trà lên, thưởng thức một cách ưu nhã.

"Hôn sự của ngài đó, chẳng lẽ ngài thật sự định cưới người như tiểu thư của
phủ tướng quân kia sao?" Mình nói nửa ngày, vậy mà chủ tử hắn một câu cũng không còn nghe vào, hắn thấy mệnh mình thật khổ, hắn đã
trêu ghẹo ai chứ ? Không chỉ vội vàng giúp chủ tử xử lý tất cả công
việc, còn phải như một người mẹ thay chủ tử quan tâm cái việc này.


"Không có sự đồng ý của ta, ngươi nghĩ nàng có thể gả vào được sao?"

"Nhưng mà, hoàng thượng ban đã thánh chỉ xuống, chẳng lẽ ngài muốn kháng chỉ ?"

"Kháng chỉ thì như thế nào?" Khuôn mặt nam tử vẫn nhàn nhạt như cũ, dường như chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng đến hắn.

"Ngộ nhỡ. . ."

"Tiểu thư Mân Côi lên đài hiến vũ !"

"Đúng vậy, đợi lâu như vậy rồi cuối cùng là chờ được, có thể thấy được kỹ
thuật múa của tiểu thư Mân Côi. Hôm nay cũng coi như không bõ công đến
đây, dù trở về bị nương tử phạt quỳ cũng đáng."

Trong đám người
không biết người nào rống to như vậy một tiếng, những người khác cũng
cười theo sau. Rất nhiều người trong bọn họ đều là đã sớm lập gia đình, đều là trốn người nhà mà len lén tới đây. Mà người nọ đã nói
ra tiếng lòng của bọn họ. Ai, nam nhân mà, cũng đều chỉ có đức hạnh như

thế.

Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, Mân Côi đã thay một bộ váy dài Lưu Vân ( có hình nước chảy ), gót sen nhẹ nhàng, chậm rãi đi
lên vũ đài, hơi thi lễ với mọi người, nói: "Kế tiếp, xin để cho Mân Côi
vì mọi người mà dâng lên Nghê Thường vũ, trợ hứng cho mọi người, cũng
qua đó gửi lời cảm tạ tới các vị đã tới ủng hộ. Ngày sau Say
Nhan Cư còn phải dựa vào các vị mới có thể có chỗ đứng ở kinh thành này. Đặc biệt hiến một vũ khúc này để bày tỏ lòng biết ơn vô cùng của Mân
Côi !"

Đợi nàng nói xong, cả Say Nhan Cư vang lên tiếng vỗ tay
nhiệt liệt, thật lâu không ngừng. Mượn tiếng vỗ tay, cô gái trên đài nhẹ nhàng mà múa. Không có nhạc đệm, cũng không có bạn nhảy, chỉ một mình nàng ở trên đài tung mình nhảy vút lên, xoay tròn. Nhưng chỉ
cần có một bộ cảnh tượng như vậy thôi, đã làm tất cả ánh mắt của mọi
người đều tập trung trên người nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận