Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

"Đương nhiên là chúng ta vì muốn thấy dung nhan của tiểu thư Mân Côi nên mới đến đây, ngươi hỏi như vậy là có ý gì?"

"Là như vậy sao?" Nam tử lạnh lùng bễ nghễ nhìn đám người, nhíu mày, cất giọng nói nhàn nhạt.

"Đương nhiên là như vậy, nếu không thì ngươi nghĩ sao? Đừng tưởng rằng có
ngươi làm chỗ dựa cho các nàng thì chúng ta sẽ sợ. Mọi người đừng nghe
hắn nói bậy, bọn họ nhất định là cùng một phe." Từ đầu đến cuối, nam
nhân kia đều kích động mọi người, dường như muốn mượn sức những người ở
đây để phá hoại Say Nhan cư. Không biết hắn có âm mưu gì đây?

"Ta nghe nói kỹ năng múa của Mân Côi cô nương giỏi nhất ở Say Nhan Cư, mà
nghe nói điệu múa Nghê Thường lại là điệu múa đẹp nhất mà khắp thiên hạ
đều biết vũ điệu Nghê Thường chỉ mình nàng mới múa được, đúng chứ ?"

Nghe hắn nói xong, mọi người mới tỉnh ngộ, hình như là đúng có chuyện này.
Như vậy chỉ cần để cô gái trên đài kia múa thử một lần. Nếu như nàng ta
thật sự là Mân Côi, vậy thì nàng ta nhất định sẽ múa được điệu Nghê
Thường, còn ngược lại thì sẽ là người giả mạo.


Cô gái mặc áo xanh nghe hắn nói xong, không khỏi cảm kích nhìn hắn một cái. Lí do mà lúc
nãy nàng hỏi đám người kia là muốn để bọn họ nghĩ đến chuyện hiến vũ,
nhưng ai biết đám người kia lại không như vậy, đúng là vị công tử này
thật thông minh.

" Hải Đường xin cảm ơn ý tưởng độc đáo công tử.
Đợi sau khi buổi lễ khai trương kết thúc, kính xin công tử có thể nể mặt bổn lâu mà lưu lại để Hải Đường chuẩn bị một bàn rượu thịt, để cảm tạ
công tử."

Nam tử cũng không để ý tới lời nói của Hải Đường, hắn
chỉ thâm ý liếc nhìn cô gái che mặt thủy chung không nói lời nào kia,
ngay sau đó hướng tới vị trí của mình đi tới, vừa đi còn không quên bỏ
lại một câu: "Lý thế tử, Yên Vũ lâu của ngươi không có khách, cũng nên
tới đây cản trở người khác chứ?"

Oanh
một tiếng, mọi người ở lầu một nhất thời nổ oanh, bọn họ giận dữ nhìn

người đầu sỏ giựt giây mọi người. Chủ nhân sau lưng Yên Vũ lâu không có
mấy người biết, không ngờ lại là hắn. Thì ra kẻ kêu Lý thế tử kia rất
tức giận khi thấy Say Nhan cư làm ăn phát đạt. Vì hắn sợ lâu của mình
mất khách, thế nên đã bày ra chiêu này, khiến mọi người gây sự ở Say
Nhan cư. Mà kẻ đầu sỏ gây nên lại cười lúng túng, thừa dịp mọi người
chưa phát hiện, mặt xám xịt vội vàng chạy trốn. Chỉ là, qua chuyện này,
chắc chắn sau này sẽ không có ai đi tới Yên Vũ lâu của hắn nữa rồi, mà
hắn cũng vì vậy mà bị mọi người đánh mắng như chuột chạy qua đường.
Haiz, con người nên giữ đúng đạo đức của mình, thành thật chăm lo tốt
cho phần của mình là được, cần gì phải mơ ước thứ của người khác làm gì? Cuối cùng làm cho bản thân tiền mất tật mang, có thể nói là mất nhiều
hơn được.

Đợi sau khi người đầu sỏ đó chạy mất, đoàn người lúc
này mới chậm rãi mà lắng xuống, lực chú ý lại tập trung đến trên người
cô gái trên đài. Bọn họ hưng phấn hô to muốn tiểu thư Mân Côi múa một
khúc, cũng không ai bởi vì thân phận của nàng mà gây rối nữa. Còn cô gái trên đài cũng chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn đám người một cái, nàng
hơi thi lễ sau đó mới chuyển động thân thể, ưu nhã nhảy lên.

Mà bên trong căn phòng khách quý ở lầu ba, vẻ mặt nam tử vốn đang lười
biếng, nhưng ngay từ lúc cô gái che mặt từ chỗ cao bay xuống, ánh mắt
của hắn cũng luôn dõi theo nàng. Khi mà nhìn thấy nam tử mang mặt nạ hồ
điệp kia giải vây cho nàng, vẻ mặt hắn luôn bình tĩnh cũng dần thay đổi, một đôi mắt phượng nguy hiểm híp lại, mười ngón tay nắm chặt thành
quyền, thái độ cũng trở nên âm trầm. Bộ dáng này của hắn khiến cho nam
tử áo đen bên cạnh cũng giật mình không thể tin được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận