Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Editor: Pemichio

"Vương Gia, Ôn Mạt tự biết không xứng với ngài, hơn nữa cũng giữ không được trách nhiệm của một vương phi, xin hãy tha lỗi!" Nói xong từ trên tháp đứng dậy, từ trong tay áo móc ra một lá thư, phía trên viết hai chữ hưu thư, chữ viết xinh đẹp, vừa nhìn chính là biết được viết ra từ trong tay của một cô gái.

Nam tử sững sờ ngồi trên xe lăn, không thể tin được nhìn nàng, trong mắt lóe lên một chút bi thương, ngàn tính vạn tính cũng không tính đến sẽ có tình cảnh như vậy, cái này thật đúng là làm cho hắn khó có thể tiếp nhận.


"Ngươi cũng giống họ ghét bỏ ta là người tàn phế sao? Ha ha, quả nhiên người tàn phế như ta làm cái gì cũng sai không nên sống trên đời này, đáng ra phải làm một người cô đơn tới già." Nam tử cười khổ một cái, hết sức đưa đám nói.

" Ôn Mạt cũng không phải là là xem thường vương gia như ngài nghĩ, chỉ là ai có chí nấy, mà chí của Ôn Mạt lại không ở chỗ này, Vương Gia cũng không phải là cái gì cũng sai, chỉ cần ngài chịu cố gắng đứng lên, hảo hảo sống tốt, nhất định sẽ không kém hơn bất kỳ người nào, người khác xem thường ngài không có gì, quan trọng nhất vẫn là do bản thân ngài bất lực tự xem thường mình." Nàng cũng không biết mình vì sao phải cùng một người xa lạ nói nhiều đến vậy, còn có thái độ khác thường khuyên bảo người khác, này thật không giống hành vi thường ngày của nàng, nhưng nàng nhưng vẫn làm như vậy, không thể nói tại sao.

"Đúng, đúng sao? Bản thân bất lực lại tự xem thường mình, ta cũng nghĩ có thể đứng lên hảo hảo sống qua, nhưng mà thân thể hôm nay của ta không có tiền đồ, khiến Tam Tiểu Thư chê cười." Hắn khổ sở lắc đầu một cái, một bộ hắn cũng muốn, nhưng lại vẫn không thể thay đổi hiện thực này.

"Chỉ cần ngài kí tên ở đây lá hưu thư này, ta có thể để cho bằng hữu của ta giúp ngài chữa trị, mặc dù không thể bảo đảm nhất định sẽ chữa khỏi, nhưng thử một chút mới có hi vọng không phải sao?" Tiên Lễ Hậu Binh, nếu hắn thức thời một chút ký tên như nàng muốn, nàng không chỉ có thể khiến Mộ Bạch giúp hắn chữa trị, còn có thể xem thái độ hợp tác của hắn mà giúp hắn một chút,trợ giúp hắn đi lên ngôi vị hoàng đế, ngược lại, thì không thể trách nàng không khách khí, tờ hưu thư này mặc kệ hắn có ký hay không kí, nàng đều có biện pháp khiến nó có hiệu lực, bây giờ nàng cũng chỉ là người đi ngang qua sân khấu thôi, không cho phép hắn không đồng ý.


Nghe nàng nói đến hai chữ bằng hữu thì trong mắt hắn thoáng qua một tia kinh dị, nhưng cũng chỉ thoáng qua một cái rồi biến mất, ngay cả Huyết Đại cũng không phát hiện ra bất kỳ khác thường gì.

"Xem ra, Tam Tiểu Thư là quyết chủ ý muốn rời đi, ngay cả đường lui cũng đã nghĩ xong, chỉ sợ ta không đồng ý thì không được rồi." Bất đắc dĩ nhận lấy hưu thư trong tay Huyết Đại, xem qua một chút liền kí tên mình lên.

Huyết Đại hài lòng nhìn một màn này, nam nhân này quả nhiên vẫn đủ thức thời, nàng một lòng chỉ nghĩ tới để cho hắn ký tên nhưng căn bản lại không chú ý cái tên mà nam nhân kia kí lên, theo ý nàng, chỉ cần hắn chịu ký tên là được, căn bản là không cần thiết đi trông nom xem đối phương tên gọi là gì.


Ký xong, đem phong thư giao trả cho Huyết Đại, lúc này mới mở miệng nói: "Tam Tiểu Thư ta đã đồng ý nhưng ta có một chuyện muốn nhờ, hi vọng Tam Tiểu Thư có thể đồng ý." Hắn hết sức thành khẩn nói, Huyết Đại thấy thái độ của hắn tốt, liền quyết định tạm thời nghe một chút xem hắn có yêu cầu gì trước.

"Ngài nói trước một chút xem nếu ta có thể làm được thì sẽ cố hết sức giúp ngài." Trong trận hôn nhân này, hình như là điên đảo lẽ thường, bình thường tình huống như thế không phải là nam hỏi nữ sao, đến Huyết Đại lại thay đổi thành dạng này, nàng thật đúng là ví dụ bên ngoài.

"Chuyện hưu thư có thể không công khai ra bên ngoài được không? Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ sợ phụ hoàng lo lắng, cũng không phải là có lòng làm khó dễ ngươi, nếu làm ngươi khó xử , vậy thì. . ." Hắn không xác định nhìn nàng, sợ làm khó nàng, có chút do dự nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận