Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

"Ngươi đã đến rồi."

Lão giả nói một câu rất có thâm ý khiến cho nàng sững sờ tại chỗ. Thường
ngày, sư phụ không như thế này, mười mấy năm qua đều chưa từng hiện
thân. Tại sao hôm nay lại đột nhiên hiện thân gặp mình? Nàng nhớ, lúc
còn nhỏ, ‘ nàng ’ đã hỏi sư phụ, vì sao không để cho mình thấy mặt
người, thì lão giả lại nói là thời cơ chưa tới.Chẳng lẽ hôm nay chính là thời cơ để gặp mặt sao ? Còn nữa, từ khi nào sư phụ nghiêm khắc của
nàng trở nên hòa ái, dễ gần như vậy ?

Mặc dù vẻ mặt của sư phụ có vài phần bí hiểm, nhưng nàng cảm nhận được, vẻ mặt ôn hòa sư phụ với
nàng là thật, không nghiêm nghị, hà khắc như trước kia. Mà lời nói tiếp
theo của lão giả càng làm cho nàng giật mình.

"Nha đầu, vất vả
cho con rồi .Lão phu đợi bao lâu nay rốt cuộc cũng gặp được. Sau này,
phải dựa vào chính mình, lão phu cũng chỉ có thể giúp tới đây, con tự lo cho tốt ."

Bộ dạng nghiêm nghị của lão giả trong quá khứ không
thấy nữa. Bây giờ sư phụ giống như là một lão nhân hiền lành, một người
ông thương yêu cháu gái của mình vậy.

"Đồ nhi ngu dốt không hiểu ý của sư phụ.Xin phiền sư phụ nói rõ."

Mặc dù trong lòng nàng cả kinh nhưng vẫn cố gắng trấn định, làm bộ như
không hiểu ý của lão giả. Nhưng sự cẩn thận của nàng cũng không lừa được cặp mắt tinh tường của lão giả. Lão giả chỉ là cười ha ha.

"Ngươi nha, cũng đừng giả bộ hồ đồ,một chút tâm tư của ngươi sớm đã bị lão già cổ hủ này thấy rõ rồi."

Nha đầu này đúng là không sửa được tính khôn vặt mà. Cũng may mà lão còn
chịu được nàng, cũng biết là nếu mình không nói toạc ra thì dù có đánh
chết nàng cũng không chịu nói ra.

"Đồ nhi xấu hổ! Kính xin sư phụ tha lỗi."

Xem đi, thật đúng là như lão đã nói mà. Ha ha, lão giả thấy nàng như thế
càng cảm thấy vui mừng không nhịn được muốn cười. Nha đầu này thật đúng
là trước sau như một, không động vào được.

"Duyên phận thầy trò của ta và ngươi đã hết. Từ ngày mai, ngươi không cần trở lại đây nữa."

Dứt lời, một trận gió thổi qua mặt Huyết Đại. Lão giả đang ngồi ở chỗ này
biến mất ngay lập tức. Phóng mắt nhìn xung quanh thì vẫn như lúc nàng
tới. Không có một sự thay đổi nào, nước trà trên bàn vẫn còn bốc hơi
nóng, thì ra là tất cả đều là thật, không phải ảo giác của mình.

"Nha đầu, ngày sau sẽ gặp mặt, hãy bảo trọng." Giọng nói truyền tới từ xa
xa, sau lại không có tiếng gì nữa.Chắc lão giả cũng đã đi xa rồi.

Nếu người cũng đã đi, nàng cũng không cần ở chỗ này nữa. Nàng khẽ vung ống
tay áo, ưu nhã bay xuống chân núi. Giờ khắc này, tay áo nàng bồng bềnh
giống như một vị tiên từ trời mà giáng xuống, đẹp tựa như ảo mộng, lại
lại không chân thật như vậy. Bây giờ nàng đã là trở thành Thiên nữ hạ
phàm.

"Các ngươi đừng tới đây! Tới nữa cũng đừng trách ta không khách khí!"

Dưới chân núi, có một nhóm đàn ông vạm vỡ ăn mặc giống như sơn tặc đang theo sát hai cô gái. Khi đi đến đường cùng, một cô gái mặc lục y cầm chủy
thủ hộ thân chỉ về phía bọn sơn tặc, lạnh lùng uy hiếp. Nhưng điều này
càng làm cho bọn cường đạo kia hưng phấn hơn.

"Azz ! Con nhóc rất mạnh mẽ nha. Đại gia ta chỉ thích loại liệt nữ như ngươi vậy. Mà chinh
phục liệt nữ là sở trường của gia ta. Chỉ cần ngươi chịu vào trong ngực
gia bảo đảm sẽ khiến cho ngươi không nỡ rời đi" Giọng nói thô bỉ của một tên đại hán truyền đến. Miệng nói những lời cực kì ghê tởm khiến cho
đám sơn tặc phía sau cười to không dứt.

"Tỷ tỷ, bây giờ nên làm gì? Bọn
họ tới gần rồi. Bây giờ nên làm sao?" Nói chuyện với cô gái lục y là cô
gái thanh y bên cạnh có khuôn mặt giống nhau như đúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui