Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

"Hải Đường cũng phản đối! !" Nha đầu này bị giam ở Say Nhan cư gần một tháng, đều sắp bị nghẹn điên rồi, chỉ thấy nàng lớn tiếng la hét phản đối, tất cả mọi người bị hành động thần kinh hề hề hà hà của nàng làm cho có chút không chịu nổi, dứt khoát hướng nàng liếc mắt xem thường, không để ý tới sự càn quấy của nàng nữa.

"Mẫu Đan ý của muội thế nào?" Huyết Đại hỏi sang Mẫu Đan, người vẫn luôn ngồi ở một bên lẳng lặng lắng nghe nhưng thủy chung không nói lời nào, Mẫu Đan hiểu ý định của Linh Lung, nàng ấy là người gặp chuyện có thể phân tích đạo lý rõ ràng,phong cách xử sự cũng trầm ổn kín kẽ , nàng ấy cũng là người hiểu rõ nàng nhất


"Nếu tiểu thư đã quyết định rồi, chỉ sợ chúng ta nói nhiều hơn nữa cũng không được." Nàng cũng biết Mẫu Đan là người hiểu rõ mình nhất, mà nàng cũng đích xác là giống như lời muội ấy nói, cho nên hôm nay gọi ba nàng ấy tới đây, lấy cớ nói là tới thương lượng, kì thực là tới từ biệt họ, nàng đã quyết định một mình đi trước, mặc kệ kết quả thương thảo hôm nay là cái gì, cũng không thể thay đổi quyết định của nàng , không dao động được nàng nửa phần.

"Tiểu thư quyết định muốn đi, chúng ta cũng không khuyên nữa, chỉ hy vọng tiểu thư có thể mang Mẫu Đan theo, thêm người thêm một phần lực lượng, giống như Mân Côi nói, đây cũng tránh cho chúng ta luôn lo lắng, tiểu thư cũng không cần cự tuyệt nữa đi?" Mẫu Đan mở miệng lần nữa nói, mấy người khác nghe nàng vừa nói như thế cũng dùng sức gật đầu, đồng ý đề nghị của nàng, mà lời nói của nàng cũng chính là tiếng lòng của mọi người, nhưng lại bị Huyết Đại bác bỏ.

"Các muội không thể rời đi, Lưu Vân Các cùng Say Nhan cư còn cần các muội tới xử lý, sáng sớm ngày mai ta sẽ xuất phát, cứ như vậy đi, tất cả mọi người đi xuống nghỉ ngơi." Lưu Vân Các có nhiều chuyện nhưng tùy tiện chọn ra hai người cũng có thể đảm nhận vị trí của Mẫu Đơn, Say Nhan cư cũng giống như vậy, nàng nói như vậy là vì không muốn các nàng ấy đi mạo hiểm với nàng, chính nàng một thân một mình làm việc cũng dễ dàng hơn nhiều, coi như thật có chuyện gì nàng cũng có thể một mình thoát thân nhưng nếu mang theo mấy người bọn họ thì sẽ có thêm nhiều cố kỵ, làm cái gì cũng không dễ dàng.

"Tiểu thư. . ." Mân Côi, Bách Hợp, Hải Đường ba người đồng thanh hô, trong âm thanh tràn đầy không tình nguyện, nhưng Huyết Đại lại làm như không thấy có tai như điếc, mặc kệ hình dạng của các nàng có đáng thương thế nào nàng đều không để ý tới.


"Tốt lắm, trở về phòng của mình đi, ngày mai không cần ra đưa tiễn, người vi phạm sẽ y theo quy tắc trong các mà xử trí." Nói xong cũng rời đi, không tiếng gọi của những người sau lưng, không quay đầu lại nhìn các nàng một cái.

Huyết Đại sau khi rời đi cũng không trở về chỗ ở của mình mà bước tới một đình viện khác, sau khi tới một gian phòng còn đốt đèn mới dừng lại, gõ cửa, không bao lâu cửa liền bị người phía trong mở ra,sau khi cửa được mở ra, Mộ Bạch tay cầm sách thuốc đứng trong phòng, nhìn chằm chằm cô gái đêm khuya tới chơi


"Có thể vào trong nói chuyện được không?" Huyết Đại nhìn nam tử từ khi mở cửa ra liền đứng lặng ở một bên, giống như vô tình nhìn lướt qua sách thuốc trong tay hắn, lúc này mới chậm rãi mở miệng hỏi."Đương, đương nhiên được, mời vào." Sửng sốt hồi lâu, lúc này hắn mới phản ứng được , hắn thật không nghĩ tới nàng sẽ tới tìm mình muộn như vậy, hiển nhiên là cảm thấy thật bất ngờ, đồng dạng cũng rất vui vẻ vì có thể nhìn thấy nàng.

"Ta tới tìm huynh là muốn thương lượng với huynh một chuyện, ta quyết định sáng sớm ngày mai sẽ lên đường, tiến về phía bắc Mạc Bắc hái thất sắc chi liên, bệnh của Mân Côi xin làm phiền huynh giúp một tay chăm sóc, chờ sau khi ta hái được Tuyết Liên trở lại chữa khỏi bệnh của nàng nhất định sẽ dâng lên hậu lễ báo đáp ân tình ra tay cứu giúp của Mộ Bạch công tử ." Trong miệng nói là thương lượng nhưng trong giọng nói lại là không cho phép từ chối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận