Hôm nay là cuối tuần nên hai anh em được nghỉ.
Hai cậu sau khi ăn sáng xong thì liền chạy đi chơi.
Hoàng Thiên Lâm ngồi đọc báo nói:"hai đứa chơi xong nhớ về sớm đó"Hoàng Tiểu Long đáp :"vâng,thưa cha"Hắn nhìn theo bóng lưng của hai đứa con của mình thì cười thở dài:"ha ha cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi"Dương Ngọc Nhi tức giận đánh hắn rồi quát:"anh làm cha vậy à?"Hoàng Thiên Lâm ôm cô cười nói:" thôi mà vợ yêu tụi nó đi chơi vậy cũng tốt mà.
"Cô thở dài lườm hắn rồi đẩy Hoàng Thiên Lâm ra còn mình thì dọn dẹp nhà cửa.
Hắn biết đã làm cô nổi giận thì liền im lặng tiếp tục ngồi xuống ghế đọc báoHoàng Lâm Phong nằm trên đồng cỏ xanh ngắt nhìn bầu trời.
Hoàng Tiểu Long cũng ngước lên nhìn trời.
Cậu hỏi em của mình:"có gì trên trời à?"Hoàng Lâm Phong đáp:"không có"Hoàng Tiểu Long suy nghĩ một lúc hỏi:"em thấy câu này thế nào?"Cậu khó hiểu nhìn Hoàng Tiểu Long:"câu gì?"Hoàng Tiểu Long đáp:"Lung linh lóng lánh như màu nước biểnHiển hiện trong ao màu nước đục"Hoàng Lâm Phong ngạc nhiên hỏi:"anh biết làm thơ à?"Hoàng Tiểu Long tức giận véo má cậu nói:"anh biết làm thơ lâu rồi,giờ em mới biết à? Anh em vậy đó"Cậu xoa xoa má bị véo rưng rưng nước mắt nói:"em mách mẹ anh bắt nạt em"Hoàng Tiểu Long thở dài nói:"anh thua "Hoàng Lâm Phong hỏi:"mà mẹ đang làm việc nhà đó, sao anh em chúng ta không phụ mẹ một chút đi"Hoàng Tiểu Long nằm trên đồng cỏ nói:"em tự đi mà giúp, anh ngủ đây"Hoàng Lâm Phong thở dài nhìn anh của mình rồi vào nhà phụ giúp mẹ.
Thật ra không phải Hoàng Tiểu Long không muốn giúp mẹ mà là cậu không phải kiểu người siêng năng như em mình thôi.
Mặc dù cậu cũng rất thương mẹ nhưng cậu sẽ không dùng những hành động phụ giúp để lấy lòng mẹ mà cậu sẽ thức hiện những việc mà em của mình không thể làm được như mua thuốc cho mẹ,chăm sóc mẹ lúc ốm.
Suy cho cùng nên có một người phụ giúp thì tốt hơnThế là Hoàng Tiểu Long chìm vào giấc ngủĐến tối cậu tỉnh dậy vào nhà rửa mặt rồi ăn cơm,ăn xong cậu trèo lên giường chìm vào giấc ngủ.