Dịch: Niệm Di
Bạch Ngọc Sách
***
Trên đường về phủ, khi liếc nhìn Ninh Thần và Hạ Niệm Ức vẫn còn đang mặt ủ mày chau, Yến thân vương khẽ cau mày, bảo: “Giúp đẩy xe.”
Cả Ninh Thần và Hạ Niệm Ức đều biến sắc, tỏ rõ vẻ mặt ta đây không muốn như thế đâu - nhưng dưới uy nghiêm của Yến thân vương, chẳng ai dám phản đối cả.
Sau khi tiến tới đẩy xe, sắc mặt của Hạ Niệm Ức hung dữ đến mức có thể hù chết người. Ninh Thần cũng cảm giác được phía sau gáy của mình lạnh buốt, khó chịu toàn thân.
“Ta có thể tự mình làm được.”
Ninh Thần không thể không khổ sở mở lời. Hắn sợ cô gái ngang ngược này sẽ bị mất kiềm chế mà đâm lén hắn một đao. Với khoảng cách gần như thế, về cơ bản là hắn không thể tránh kịp.
“Để nàng đẩy.” Yến thân vương hời hợt phủ quyết.
“Bản quận chúp đẩy x echo ngươi, ngươi còn dám chê à?”
Nhận ra Ninh Thần có giọng điệu chê bai, Hạ Niệm Ức lập tức nổi giận. Nàng có thể mở lời từ chối, nhưng tiểu tử này thì không được.
Hôm nay, nàng đã rất tức giận rồi. Nếu không có tam thúc ở đây, nàng đã ném tên này xuống sông cho cá ăn.
Ninh Thần vội câm miệng; tốt hơn hết là nam nhân không nên đôi co với nữ nhân.
Dù võ công có cao cường hơn, hắn vẫn sợ bị đâm. Nguoi72o73 dưới mái hiên, hắn không dám khiêu khích nữ nhân ngang ngược này nữa. Ngộ nhỡ bị thọt một đao, hắn biết kêu oan với ai đây?
Ba người, một trước - hai sau, chậm rãi đi về phía trước. Khi bách tính trong thành nhìn thấy, ai nấy đều lùi lại hành lễ. Yên thân vương có danh tiếng vô cùng uy nghiêm trong toàn bộ Đại Hạ; cả tài năng và thiên phú võ đạo của y đều rất cao minh và siêu phàm. Nếu chẳng phải vì không mang lòng tranh đấu, e rằng chủ nhân của ngôi vị Hoàng đế hiện nay sẽ còn là một câu chuyện khác.
Ngôi vị Hạ hoàng hiện này, có một tỷ lệ khá cao là do Yến thân vương nhường cho.
Người ta đồn rằng, Hạ hoàng đời trước rất yêu mến tài năng và võ đạo xuất chúng của Yến thân vương, muốn lập y làm thái tử, nhưng cuối cùng lại bị Yến thân vương từ chối.
Đây chính là lý do tại sao Hạ hoàng hiện tại tuy cực kỳ tàn nhẫn với các huynh đệ của mình, nhưng lại cực kỳ khoan dung với Yến thân vương.
Do đó, Ninh Thần thật sự không thể tin được, rằng vì sao một vị thân vương vốn dĩ không cần cả ngai vàng này lại có hứng thú đi theo đùa giỡn cùng nữ ngân điêu ngoa hiện tại.
Nghĩ đến đây, hắn chợt nhớ tới một chuyện. Trên thực tế, hắn cũng không biết rõ võ đài ban nãy được này dùng để làm gì. Mọi suy nghĩ lúc trước đều do hắn tự suy đoán mà ra.
Vì tò mò, Ninh Thần lặng lẽ quay đầu lại, nhìn thoáng qua nữ nhân ngang ngược sau lưng, thấp giọng hỏi: “Quận chúa, ta có thể hỏi một chuyện hay không?”
“Chuyện gì?”
Thấy cảm xúc ngổn ngang trong ánh mắt của cô gái này, Ninh Thần cũng không định tranh cãi với nàng. Nếu so sánh với tâm tình ‘nhiều chuyện’ đang cháy hừng hực trong tim, thì mọi ân oán gì cũng đều có thể bỏ qua được hết. Do đó, cứ hỏi trước rồi tính sau.
“Vừa rồi, các ngươi tổ chức lôi đài là vì chuyện gì thế?”
Vốn định tìm từ ngữ để hỏi khéo một phen, nhưng loay hoay một hồi mà chẳng thể nghĩ ra nên hắn quyết định hỏi thẳng.
“Ngươi không biết ư?”
Hạ Niệm Ức cảm thấy khá kỳ quái, còn mỉa mai thêm một câu. Không biết người ta tổ chức lôi đài làm gì, mà còn dám bước đên đánh lôi đài à?
“Ha ha…”
Nghe ra giọng điệu khinh bỉ của cô gái ngang ngược, Ninh Thần chỉ biết gãi đầu xấu hổ. Đây cũng do hắn rơi vào đường cùng rồi, thấy lôi đài là lập tức nhảy lên. Hạ Niệm Ức không chú ý đến vẻ mặt ngượng ngùng của Ninh Thần, tiếp tục nói: “Tam thúc cần một người kiếm thị, thế nên định ra quy định, rằng ai có thể đỡ được 10 chiêu là có thể đi cùng ông ấy.”
Nói xong, nàng nghi hoặc nhìn Ninh Thần: “Bàng không, ngươi nghĩ là mục đích gì?”
“Không có gì.” Ninh Thần vội vàng nghiêng đầu sang nơi khác, không để cô gái ngỗ ngược này nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của hắn. Hóa ra, người bị lú lẫn không phải là Yến thân vương, mà chính là bản thân mình.
Quận chúa luận võ chiêu thân - hắn đang nằm mơ à? Hắn thực sự bội phục bản thân vì có thể tưởng tượng ra được một chuyện vô nghĩa đến thế.
“Hắn nghĩ rằng, đây là con đang luận võ chiêu thân.”
Đúng lúc này, Yến thân vương đang đi phía trước bỗng dưng nhẹ nhàng đâm một dao, khiến đôi trẻ phía sau phải choáng váng.
Ninh Thần cũng không ngờ Yến thân vương vẫn luôn nghe hai người nói chuyện, càng không ngờ y lại hiểu rõ trong lòng mình đang suy nghĩ gì. Chẳng lẽ hắn viết đáp án ở trên mặt à?
Và chẳng những thế, tại sao ngài ấy lại nói ra như vậy được? Tại sao ngài lại nói thẳng thừng ra như thế chứ?
Tuy nhiên, so với sự bực dọc của Ninh Thần, Hạ Niệm Ức lại bị sốc đến mức không ngậm miệng lại được. Và sau một nhịp thở, nàng triệt để phẫn nộ, lập tức nổi giận tóm lấy cổ của kẻ trước mặt, mạnh mẽ bóp chặt.
“Ngươi nghĩ bản quận chúa ế chỏng ế chơ đến thế ư?”
Vốn dĩ trước đó, nàng nghĩ rằng lý do mà Ninh Thần nhảy lên lôi đài nói vài câu rồi xoay người đi là vì gây sự. Nhưng hóa ra, là do trông thấy nàng.
“Ặc.”
Ninh Thần thở dốc vị bị bóp cổ, vừa cố đẩy tay của Hạ Niệm Ức ra, vừa giãy giụa nói: “Quận chúa, quận chúa, đừng manh động. Là do Yến thân vương đùa giỡn thôi.”
Hạ Niệm Ức không tin; nàng càng véo mạnh hơn, muốn bóp cổ chết tên tiểu tử này. Thiên hạ to lớn, cũng không lớn hơn la gan của tên này, sao hắn lại dám ghét bỏ nàng cơ chứ!
Mặt của Ninh Thần cũng đỏ dần; hắn cảm giác mình sắp ngạt thở, thế là gắng gượng nói: “Quận chúa! Ngài rõ ràng là một quận chúa, dù ta có bị ngu ngốc thì cũng không dám suy nghĩ lung tung như vậy.”
“Thật không?”
Hạ Niệm Ức ngờ vực buông tay ra. Nghĩ lại cũng đúng, làm gì có ai ngớ ngẩn đến mức làm thế?
Dù sao đi nữa, nàng cũng là quận chúa của Đại Hạ - hôn sự đều do Hạ hoàng ban chỉ. Dù tình huống có tồi tệ đến đâu chăng nữa, thì cũng không đến mức phải tỉ võ chiêu thân.
Đáng tiếc, nàng vẫn đánh giá thấp trí tưởng tượng cực kỳ mạnh mẽ của Ninh Thần. Đối với một người “xuyên không” có thế giới quan ngay thẳng đang dần bị sụp đổ, thì thậm chí hắn còn có thể tưởng tượng ra được chuyện lợn mẹ biết bay trên bầu trời cơ mà.
Hơn nữa, lúc thượng đài, có quỷ mới biết nàng ấy chính là quận chúa.
“Khụ... khụ... Thật, ta nói thật...”
Ninh Thần vừa xoa cổ họng, vừa nhanh chóng gật đầu, đồng thời còn thầm oán giận Yến thân vương. Tự ngài đoán mò là được rồi, cần chi phải nói ra như vậy? Đây đơn thuần chính là đứng hóng trò vui thì không sợ sự tình càng lúc càng to tát đấy mà.
Ngộ nhỡ hắn không nhịn được rồi ra tay đánh cho cô nàng điêu ngoa này một trận, thì biết làm sao bây giờ?
Đối với Hạ Niệm Ức, tuy hắn cực kỳ khó chịu cô nàng, nhưng cũng không định đắc tội nàng quá mức. Nàng ta chính là cháu gái của Trưởng Tôn, nên hắn không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật.
Mà Yến thân vương cũng chỉ cười nhạt, không lên tiếng nữa.
Sau một đoạn nhạc dạo ngắn ngủi, ba người bọn họ tiếp tục di chuyển. Yến thân vương đi ở phía trước, vẻ mặt hững hờ, chỉ bước từng bước không nhanh không chậm. Y mặc một chiếc áo khoác màu xanh lục, tà áo phấp phới nhẹ theo làn gió, vừa ôn hòa, lại quý phái.
“Quá phong cách rồi!”
Ninh Thần thầm thở dài. Vị Yến thân vương này không phải là kẻ phàm tục, vì chỉ với phong thái vô song thế này là đã khiến bọn phàm phu tục tử phải hít khói rồi. Chẳng trách sao, ngay cả Trưởng Tôn năm đó cũng suýt nữa bị chỉ hôn cho vị tam gia có một thân võ đạo tuyệt thế vô song này.
Đáng tiếc thay, cả đời Yến thân vương chưa từng cưới vợ, khiến vô số hoàng hoa khuê nữ của các triều thần phải sinh tâm chờ đợi, đến mức đứt ruột đứt gan.
Đây là một vị truyền kỳ của Đại Hạ, một truyền kỳ còn sống rõ rệt giữa đương thời.
Nếu phải làm một phép so sánh, thì vị Hạ hoàng đã thành công đăng cơ kia đúng là thua kém y rất nhiều, về mặt nhân phẩm và mị lực.
Hắn không rõ, giữa các hoàng tử đời trước của Đại Hạ đã xảy ra chuyện gì. Hiện nay, tuy Hạ hoàng đã bước lên ngôi vị Hoàng đế, nhưng đã mất đi tất cả các huynh đệ. Trái lại, tuy Yến thân vương đã từ chối ngai vàng, nhưng lại được mọi hoàng tử khác tôn kính.
...
Đến phủ đệ của Thái thân vương, khi ba người đến đó thì Thái thân vương đang ngồi trên ghế chủ tọa mà chờ đợi. Trông thấy Yến thân vương quay về, y lập tức đặt chén trà trong tay xuống, vội vàng đứng lên.
Vừa bước vào sảnh đường bên trong rồi nhìn thấy phụ thân, Hạ Niệm Ức lập tức buông tay, mặc kệ Ninh Thần, rồi vui mừng chạy đến gặp mặt cha mình.
“Phụ thân, con đã về.”
Thái thân vương cười rạng rỡ, cưng chiều nói: “Con có gây phiền toái gì cho tam thúc hay không?”
“Sao lại thế? Con gái của người ngoan lắm.” Trông Hạ Niệm Ức cực kỳ dịu dàng.
“...”
Ninh Thần cạn lời, không ngờ cô gái này nói dối trắng trợn như thế mà chẳng hề đỏ mặt. Nếu nàng không gây phiền toái, hà cớ gì hắn lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ là tiện tay nhặt được trên đường à?
Hắn thật sự rất muốn hô to một câu, ta chính là kết quả từ sự phiền toái của cô gây ra đấy.
Thái thân vương cũng rất thấu hiểu con gái mình, biết rõ mình chỉ nên tin lời con khoảng 3 phần mà thôi, thế là chợt quay sang Yến thân vương, hỏi: “Tam đệ, Niệm Ức không gây phiền hà gì cho đệ chứ?”
Hạ Niệm Ức lập tức trừng ánh mắt rưng rưng nhìn tam thúc của nàng, ý bảo: “Nếu ngài không gật đầu, con sẽ khóc cho ngài xem.”
Dù không hề sợ ánh mắt uy hiếp của nàng, Yến thân vương vẫn lắc đầu, đáp: “Không gây phiền hà gì.”
Trong mắt y, chuyện ban nãy vốn dĩ rất chi nhỏ nhặt, không được tính là phiền hà gì. Cao nhất chỉ là, hai đứa con nít hờn dỗi đánh nhau mà thôi.
Nghe vậy, Thái thân vương khẽ vuốt cằm rồi đột ngột quay sang chàng thiếu niên đang đứng bên cạnh, hỏi: “Vị này chính là...?”
“Ninh Thần, người của Vô Ưu.” Yến thân vương nghiêm nghị giới thiệu.
“Bái kiến Thái thân vương.” Chắp tay lại, Ninh Thần lễ phép chào hỏi.
“Miễn lễ!” Từ ánh mắt của Thái thân vương ánh lên một vẻ kinh ngạc; tại sao kẻ này lại chạy đến thành Vô Song rồi?
Y cũng không lạ lẫm gì về những chuyện liên quan đến Ninh Thần. Có thể nói rằng, trận quyết đấu 3 hiệp giữa Đại Hạ và Chân Cực quốc đều chỉ là màn biểu diễn cá nhân của tên tiểu thái giám này. Chỉ có điều, hắn đã bị Thần chi tử của Thần giáo đánh rơi xuống vách núi trên đường đưa dâu, từ đó mà bặt tung bặt tích.
Thành Vô Song cách Hoàng thành khá xa, tin tức của thám tử cũng không thể linh hoạt như các thế lực nội cung của Hoàng thành. Do đó, Thái thân vương cũng không biết đến việc Ninh Thần bước vào thư viện.
Tuy nhiên, Thái thân vương cũng không quá quan tâm đến vấn đề này. Chuyện ở Hoàng thành, hiện tại y thực lòng không muốn nhúng tay vào.
“Tam đệ, sao rồi? Đệ có tìm ra được kiếm thị vừa ý chưa?”
“Chính là hắn.”
Chỉ tay về phía Ninh Thần, Yến thân vương bình tĩnh bảo.
“Hửm?”
Thái thân vương híp mắt lại, để rồi lập tức nhích nhẹ cơ thể, rút thanh kiếm từ giá kiếm gần đó. Y dùng một chiêu, chém thẳng về thanh niên trước mặt.
Ánh kiếm ập đến, Ninh Thần cũng trừng mắt lên, không tránh cũng không lùi. Mặc kiếm rời khỏi vỏ, kiếm khởi - kiếm hạ, không hề nao núng. Hắn chẳng hề suy nghĩ gì sâu xa, thẳng thắn vung lên một chiêu ở thế lưỡng bại câu thương.
Đùng...
Thái thân vương xoay chuyển kiếm thế, thu kiếm chặn ở trước người.
Sau một tiếng 'đùng...', quần áo của cả hai người bay phần phật vì dư uy chấn động mà gây ra.
“Khá lắm.”
Thái thân vương thu kiếm, mở lời tán thưởng.
Kẻ này đủ tàn nhẫn, không những tàn nhẫn với kẻ địch, mà còn độc ác hơn với bản thân.
Thực lực của hai người vẫn có khoảng cách; ban nãy nếu thực sự giao đấu nhau, thì phương pháp lưỡng bại câu thương chính là lựa chọn chính xác nhất đối với Ninh Thần.
Trong một cuộc chiến giữa mạnh và yếu, đối với kẻ yếu hơn thì chuyện chiến thắng chính là một ý nghĩ hão huyền. Một khi sinh lòng kiêng kỵ, vậy bại trận lại càng nhanh hơn.
Nhưng Ninh Thần có chút không vui, cực kỳ khó chịu. Hắn không phải là một món đồ chơi, tùy ý bị người khác thăm dò. Thái độ cao cao tại thượng (ăn trên ngồi trước) thế này khiến hắn cảm giác vô cùng chán ghét.
Có lẽ bản thân Thái thân vương không cảm nhận ra được, nhưng hành vi của ông ta lại biểu hiện ra cái loại thái độ như thế.
“Thái thân vương, Yến thân vương! Đa tạ các vị đã nâng đỡ. Tuy nhiên, tại hạ không có hứng thú với vai trò kiếm thị. Bên cạnh đó, tại hạ vẫn còn có chuyện cần làm. Hẹn gặp lại sau!”
Nói xong, Ninh Thần điều khiển xe lăn, định rời khỏi đây. Hắn đến nơi này, là vì nể mặt Trưởng Tôn. Bằng không, chẳng ai có thể ép buộc được hắn.
Tuy hắn tham sống, nhưng không đồng nghĩa với việc vì mạng sống mà có thể phớt lờ đi một số vấn đề.
Bản thân là con cháu của Hoa Hạ, mạng có thể mất, nhưng tôn nghiêm là vô giá!