Vương Hậu Nữ Tướng Cung


Diệu Âm nương tử trong lúc tức giận ra lệnh đám người bắt Sử mỹ nhân vào vào "Bạo Thất".

Tôi nghe vậy không khỏi cả kinh ngạc.

"Bạo Thất" là nơi dành cho các phi tần phế truất và cung nữ công công phạm tội.

Sử mỹ nhân chưa bị phế truất, không phải cung nữ phạm sai lầm, sao lại có thể bị giam ở đó được?
Tôi vội hỏi: “Có đi tìm ý chỉ Hoàng thượng hoặc Hoàng hậu không?
Chẳng lẽ hai người đó không nói gì sao?"
Thuần Thường mờ mịt lắc đầu, lau nước mắt: “Cô ta....Nói việc nhỏ không cần Hoàng thượng và Hoàng thượng phiền lòng, quấy nhiễu Hoàng Thượng và Hoàng hậu sẽ bị bắt vào dịnh đình lệnh."
Tôi càng kinh ngạc, Diệu Âm nương tử không có Đế hậu thủ lệnh, thé nhưng một mình hạ lệnh bắt phi tần giam vào Bạo Thất, ngang ngược kiêu ngạo như thế, thật sự là mới nghe thấy lần đầu.
Khoé môi của tôi chậm rãi cười, giây lát lại khôi phục bình thường.

Ỷ mình được cưng chiều mà kiêu, lời nói và việc làm không cẩn thận, chỉ sợ vận số cũng muốn hết."
Tôi an ủi Thuần thường, lệnh Tiểu Doãn Tử cùng Phẩm Nhi đưa cô ấy trở về.

Thật sự là làm khó cô ấy, tuổi còn nhỏ đã ở trong cung chịu sợ hãi này.
Sáng sớm hôm sau, Mi Trang và Lăng Dung tới đây.

Tôi đang dùng đồ ăn sáng, thấy 2 người cười nói:"Mũi tinh thế! Biết Cận Tịch nấu canh cháo xương ngon là đến đây ăn sáng."
Mi Trang nói: "Toàn bộ trong cung cũng chỉ có muội tự tại.

Bên ngoài đang nháo ngất trời kia kìa."
Tôi nhấp một ngụm canh mỉm cười: "Là sao? Ngay cả tỷ cũng thiếu kiên nhẫn à?"
Lăng Dung nói: "Tỷ tỷ có nghe thấy tiếng ca tối hôm qua không?"
Tôi lại cười hỏi: “Có nghe thấy Diệu Âm nương tử quả danh bất hư truyền, tiếng ca thật êm tai."
Mi Trang im lặng không nói, một lúc lâu mới nói: "Ỷ mình được sủng ái mà kiêu,nửa đêm hát vang! Cô ta còn hạ lệnh bắt Sử mỹ nhân nhốt vào Bạo Thất.”
Tôi mỉm cười: "Đó là chuyện tốt mà."
“Chuyện tốt?" Mi Trang hơi nhíu mày, Lăng Dung có vẻ mặt nghi hoặc.
“Cô ta được cưng chiều đã khiến mọi người trong hậu cung bất mãn, không biết kiểm điểm lại còn kiêu căng, không phải tự đi tìm cái chết sao?" Tôi tiếp tục nói: "Tư chất không biết tự hạn chế, có thể thấy được ngu xuẩn, người như vậy tuyệt không uy hiếp được địa vị của tỷ." Tôi nâng chén cười nói: "Việc vui như vậy, còn không đáng tỷ uống cạn ly này sao?"
Mi Trang nói: "Tuy nói thế, Hoàng thượng còn chưa có lên tiếng trừng trị cô ta? Huống chi cô ta còn có giao hảo với Hoa Phi."
Tôi lạnh nhạt nói: "Đó là chuyện sớm muộn.

Hôm qua mặt mũi Hoàng hậu bị mất, tôn ti hậu cung rối loạn, cho dù Hoa phi muốn giúp cũng không giúp được.

Huống chi Hoa phi thông minh như vậy, sẽ không dại gì đi vào sa lầy."
Lăng Dung tiếp lời nói: “Chỉ sợ cô ta được sủng ái như thế, Hoa phi dù trên mặt hoà khí trong lòng cũng không được tự nhiên, sẽ giúp cô ta sao?" Dứt lời, giơ chén lên: “Lăng Dung lấy trà thay rượu."
Mi Trang mặt giãn ra cười nói: "Vậy thì,tỷ đây không thể chối từ được rồi."
Quả nhiên, tới sau giờ ngọ.

Hoàng Thượng hạ ý chỉ, thả Sử thị ra khỏi Bạo Thất, đặc biệt còn an ủi, đồng thời giam Dư Thị ở cung hối lỗi, tước "Diệu Âm",mặc dù vẫn là chính thất phẩm nương tử, nhưng so với ngày trước đã kém đi nhiều.
Ngự tiền thị vệ làm việc thật nhanh nhạy.

Khi tôi theo Phùng thục nghi rời khỏi nơi đó, thị vệ canh gác ngoài Tồn Cúc đường vừa rồi đã chỉ còn một nửa.
Cận Tịch đỡ lấy tay tôi chậm rãi bước ra ngoài.

Trời đã tối mà lại cố ý đi đường vòng, tới căn phòng sau Thượng Lâm uyển để thay bộ y phục cung nữ rồi lặng lẽ theo Cận Tịch quay lại Tồn Cúc đường.
Lúc đó đúng là lúc thị vệ giao ban.

Vừa mới bị Hoa phi đại náo như vậy, đa số mọi người đều đã ở trong tình trạng mệt mỏi.

Hơn nữa, Huyền Lăng đã cắt giảm đi một nửa số thị vệ, những người còn lại cũng đã lơ là đi rất nhiều.

Phương Nhược đã sớm được phân phó đưa đồ ăn cho thị vệ gác đêm, trong đó có lượng thuốc nhất định, sẽ khiến cho những thị vệ này buồn ngủ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui