Lúc tôi lặng lẽ đi vào thì Phương Nhược cùng Tiểu Duẫn Tử đã ở bên trong, Tiểu Duẫn Tử thấp giọng thưa: "Tiểu chủ không hề đoán sai, lúc người đi chưa lâu, nàng ta đã đi đường sau để tới cung của Tào tiệp dư."
Tôi ngừng hô hấp.
Tuy đã sớm đoán là muội ta nhưng khi biết rõ ràng vẫn không tránh được cảm xúc phẫn nộ cùng thất vọng, bức bách trong lồng ngực.Tôi buồn bã không nói, có lẽ sắc mặt rất khó nhìn nên Tiểu Duẫn Tử thấy thế thì sợ hãi hỏi: "Tiểu chủ, người muốn nô tài đưa nàng ta tới để hỏi cho ra lẽ không?"
Tôi cố gắng điều hoà hơi thở, yên lặng một chút nói: "Không cần.
Ngươi dặn bọn họ phải coi như không có chuyện gì mới được."
Tiểu Duẫn Tử sửng sốt nói: "Vâng."
Tôi nói: "Ngươi đi về trước đi.
Ta sẽ tự mình đến chất vấn."
Tiểu Duẫn Tử khom người lui ra: "Nô tài đã đem thuyền để sâu trong bụi hà tùng, khi nào tiểu chủ trở về sẽ không có ai chú ý."
Tôi gật gật đầu, thấy hắn đi rồi mới cầm tay Phương Nhược mà nói: "Cô cô, đa tạ ngươi."
Mắt Phương Nhược ngân ngấn lệ: "Tiểu chủ đừng nói vậy.
Nô tỳ chỉ cố gắng phụng sự tiểu chủ làm cho tốt." Nói xong dẫn tôi vào trong điện.
Tồn Cúc đường là nơi tôi vẫn còn quen thuộc lối đi, vào đến phòng ngoài vẫn có cảm giác giống như đang ở trong cung bình thường.
Khi còn được Huyền Lăng sủng ái, nơi này đã nở đầy hoa cúc các màu, hoàng cúc có kim thược dược, Hoàng Lạc Linh, Kim khổng Tước, Sườn Kim Trản, Oanh Vũ Hoàng, Bạch Cúc có Ánh Trăng Bạch, Ngọc Mẫu Đơn, Ngọc Bảo Tướng, Ngọc Linh Lung, một đoàn Tuyết, điêu thuyền Bái Nguyệt, Dịch Liên.
Tử cúc có Bích Giang Hà, Song Phi Yến, Tiễn Hà Tiêu, Não Bàn, Tử La Tản.
Hồng cúc có Mỹ Nhân Hồng, Hải Vân hồng, Tú Phù Dung, Son Hương, Cẩm Cây Vải, Hạc Đỉnh Hồng.
Màu đỏ nhạt có Phật Chê Cười, Phấn Hồng Đoàn, hoa Đào Dúc, Tây Thi phấn, Ngọc Lâu Xuân.
Giữa đám hoa cúc nhiều như mây, Mi Trang đến gần ngượng ngùng mỉm cười, ánh mắt tràn đầy thoả mãn, ôn nhu nói: "Hoàng Thượng đối đãi...!coi như là có lòng" Đúng là người so với hoa lại càng đẹp hơn.
Nhưng mà không ngờ chỉ một năm sau, mặc dù hoa cúc vẫn nở nhưng thịnh cảnh của ngày xưa đã không còn tồn tại trong Tồn Cúc đường nữa.Đôi chân gầy nhỏ của cung nữ đạp trên lá rụng cỏ hoang làm cho tôi có xúc cảm kỳ dị.
Được một lúc, hơi hướm của cỏ cây vắng lặng lùa vào mũi.
Dưới ánh trăng, sương đã đọng trên cỏ cây.
Vì Mi Trang bị thất sủng nên nô tỳ trong cung đều nhàn hạ, hầu hạ càng ngày càng không chu đáo, đến nỗi cỏ dại mọc khắp nơi, hoa mộc héo rũ hoà cùng gió thu khiến đình viện càng trở nên vắng vẻ thê lương.
Chỉ còn một vòng thu nguyệt, một cái bàn trông còn mới giữa đám cỏ dại sum xuê lại thành khác biệt lạ thường.
Mới đấy đã vào bên trong, thấy Mi Trang đứng thẳng, nhìn thấy tôi liền giang tay.
Mắt tôi như nóng lên, suýt thì rơi lệ nên chạy mau thêm vài bước, nắm chặt lấy tay tỷ ấy.
Bàn tay Mi Trang thường lạnh như băng.
Tôi không nói gì, cảnh vật xung quanh nhoà đi vì nước mắt thi nhau lã chã rơi, khóc nức nở không thôi.
Mi Trang cũng nức nở, tỉ mỉ nhìn tôi một hồi mới miễn cưỡng cười nói: "Tốt quá, tốt quá.
Phương Nhược thường chuyển lời tới nói muội rất khoẻ mà ta còn không tin.
Hiện tại thấy muội thế này ta yên tâm rồi."
Tôi cố gắng tươi cười nói: "Muội không có gì, chỉ lo tỷ tỷ không khoẻ."
Phương Nếu đã lui ra ngoài canh chừng.
Vóc người Mi Trang không còn đẫy đà như xưa, đôi tay gầy nắm chặt tay của tôi cùng dẫn tôi đi vào bên trong.....