Vương Hậu Nữ Tướng Cung


Lúc vào đến nơi, tôi không khỏi ngẩn người vì ngửi thấy một mùi kỳ quái.

Mi Trang thấy sắc mặt của tôi, u uẫn cười: "Nơi này không còn là Tồn Cúc đường của ngày xưa nữa."
Tôi vẫn không khỏi giật mình: "Nói vậy nhưng tỷ vẫn còn có phân vị, còn nơi này...!Bọn nô tài đó quá đáng thật!"
Mi Trang cầm lấy một nến đỏ trên tay rồi nói: "Hoa phi thế mạnh, bọn nô tài này kẻ nào mà chẳng quen gió chiều nào che chiều nấy, một mực chà đạp ta.

Nếu không phải có Phương Nhược âm thầm giúp đỡ, chỉ sợ ta chẳng còn ngày hôm nay." Nói xong một giọt lệ rơi xuống, vừa vặn dập đi ánh nến làm cho khói trắng bay nghi ngút.
Cây nến kia thuộc loại cực kỳ rẻ mạt, khi tắt rồi sẽ toả ra nhiều khói.

Mi Trang nhịn không được ho khan một tiếng và đứng dậy, tôi giúp tỷ ấy ngồi xuống, dập toàn bộ chỗ khói.

Ngay cả ấm trà nhìn cũng không được sạch sẽ, tôi cẩn thận dùng khăn tay lau từ ấm đến chén.

Còn trà thì mặc dù không phải trà tốt nhưng may là vẫn có thể miễn cưỡng uống được.
Thấy Mi Trang uống một hơi cạn sạch, tôi mới chậm rãi nói: "Tỷ tỷ đừng vội.

Muội nhất định sẽ xin hoàng thượng sớm thả tỷ đi ra." Tôi nói lời này nói với giọng không chắn lắm nên khó tránh khỏi chột dạ.

Tôi một chút cũng không biết khi nào Huyền Lăng mới thả Mi Trang ra.

Nhưng mà hôm nay đành phải chậm rãi trấn an, mong có thể tạm thời giải toả những buồn bực khúc mắc trong lòng tỷ ấy.
Mi Trang cười lạnh, không lên ý kiến.
Trăng chiếu bên ngoài cửa sổ giống như ánh ngọc trai, ánh nến nhất vẫn le lói cháy, một giọt màu hồng thuận thế chảy xuống chân nến, nhựa nến dính đầy vào thân nến màu hồng, tạo nên một loại mùi hỗn hợp, sâu kín lan tràn, bao phủ trong một mảnh ám sắc.
Một lúc sau, nỗi lòng của Mi Trang mới bình phục một chút, tỷ ấy lẳng lặng nói: "Ta nghe Phương Nhược nói muội không bị chuyện của ta làm liên luỵ ta mới khá yên tâm.

May mà bây giờ còn có Lăng Dung nên muội cũng không đến nỗi một thân một mình." Tỷ ấy dừng lại một chút, kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ không người, để ý cúc hoa héo rũ đầy đất một lát mới quay lại, thản nhiên hỏi: "Hoàng Thượng thích Lăng Dung lắm sao?"Tôi nhất thời ngạc nhiên, lập tức nói: "Cũng không phải là thích lắm, nhưng còn thích hơn Tào tiệp dư nhiều."
Mi Trang thản nhiên "Ừ" một tiếng: "Kể cũng đúng.

Nhưng Lăng Dung lại nhát gan, sợ phiền phức, tuy rằng được sủng ái nhưng bản thân muội phải có chủ kiến."
Tôi đồng ý rồi, thấy thân hình gầy yếu của tỷ ấy, không khỏi nói: "Tỷ tỷ không cần lo cho muội, rốt cuộc bảo vệ bản thân quan trọng hơn.

Lúc nãy, chắc tỷ đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài rồi.

Cuối cùng cũng trút giận được cho tỷ."
Mi Trang gật đầu nói: "Nghe thấy rồi.

Nhưng có điều, chưa chắc nàng ta đã dễ đối phó vậy đâu."
Tôi không khỏi thở dài:"Cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước thôi."
Ánh mắt của tôi dần dần đi xuống, dừng lại trước cái bụng bằng phẳng của tỷ ấy, cuối cùng không nhịn được đành hỏi: "Chuyện tỷ mang thai hồi đó, rốt cuộc cùng là sao vậy?"
Mi Trang buồn bã cười: "Ai cũng đều nói ta giả có thai để tranh sủng, chẳng lẽ muội cũng nghĩ như vậy?" Mi Trang theo bản năng vuốt ve lấy bụng: "Hồi đó ta được sủng như vậy, cần gì phải giả bộ mang thai cho phí công?"
Tôi bình tĩnh nói: "Đương nhiên tỷ tỷ không cần hạ sách này.

Hồi đó tỷ được sủng như vậy, có thai cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi, làm sao phải làm việc thừa thãi."
Mi Trang thở dài một hơi, nói: "Muội hiểu được là tốt rồi."
"Tỷ tỷ, các nàng cố ý cho tỷ nghĩ mình mang thai, được sủng ái hết mực, sau đó lại chỉ chứng tỷ giả có thai để tranh thủ tình cảm." Tôi thở dài, đem suy nghĩ của mình nói cho tỷ ấy nghe: "E rằng bất đầu từ đơn thuốc Giang thái y kê cho tỷ, rồi đến việc Lưu Bôn đến hầu hạ cũng đều là do một người an bài.

Bọn chúng đã lợi dụng lòng mong sớm có con của tỷ tỷ, lại dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi để vạch trần.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui