Hắn khoát tay lên cột đình dõi mắt nhìn xa xa:
" Trẫm coi trọng nàng, cũng bởi vì bản tính của nàng.
Nếu nàng không khác gì phi tử khác, trẫm cũng sẽ không coi trọng với lời giao hẹn đó."
Tôi cúi đầu nhìn một góc váy đỏ thẫm dưới chân, mặt đỏ tía tai đáp:
"Dạ."
Lại nói:
" Nô tỳ ngu dốt, một chút cũng không nhìn ra."
Hoàng Thượng hả dạ:.
Truyện Xuyên Không
" Trẫm cố tình giấu nàng, có thể nào cho nàng biết.
Chỉ khổ cho Lục đệ, thường bị trẫm triệu tiến cung."
Tôi đuối lý quỳ gối:
" Tâm tư Hoàng Thượng kín đáo, nghi ngút kì tài, nô tỳ sao có thể hiểu được."
Đột nhiên hắn nắm chặt tay tôi, hỏi:
" Sao tay lạnh như vậy? Là do hứng gió à?"
Tôi vội nói:
" Nô tỳ không lạnh."
Hắn Ô một tiếng:
" Nàng đi cũng đã lâu, trẫm cùng nàng trở về."
Tôi căng thẳng suýt nữa nói " Không Cần." Bỗng hắn chặn ngang chỗ ngồi ôm lấy tôi, tôi nhẹ kinh hô một tiếng, bản năng hai tay ôm lấy hắn, tá váy dài phất phơ góc áo hắn.
Hắn cười nói:
" Đi bộ hơi mệt, trẫm ôm người đi nhé."
Tôi cực kì sợ hãi, không dám giãy dụa, chỉ nói:
" Người khác sẽ nghị luận Hoàng thượng nô tỳ vạn lần không dám."
Hoàng thượng lại cười nói:
" Trẫm thương xót phi tử mình thích, người khác nghị luận thế nào cứ kệ họ đi."
Nói trên mặt hiện lên tia bỡn cợt:
" Dù sao cũng không phải lần đầu tiên ôm nàng."
Tôi mắc cỡ không dám nói nữa, không thể làm gì khác hơn là thuận theo, kệ hắn ôm tôi hồi cung.
Tôi dựa gần hắn như vậy, kề sát trong ngực hắn, trên người hắn phảng phất hương thơm lạ, dù hương cực mỏng nhưng từ trong xương cốt tỏa ra.
Thái giám cung nữ trên đường thấy tình cảnh này cuống quít quỳ trên mặt đất cung kính hô "Hoàng Thượng Vạn Tuế” cúi đầu không dám giương mắt lên, cũng chỉ lén nhìn lại.
Huyền Lăng bước chân không nhanh không chậm, tiếng gió thổi mơ hồ nghe thấy chạm vào châm cài tóc leng keng.
Từ trước nay tại Đường Lê cung ngoại trừ thái y chưa bao giờ có nam nhân đặt chân đến.
Khi Hoàng Thượng ôm tôi đi vào, cánh cửa vẫn đóng chặt như ngày thường, tất cả các cung nữ thái giám trong cung đều tập trung hoa viên đình viện vừa vẩy nước quét dọn vừa nhảy múa.
Thấy chúng tôi liền vừa mừng vừa sợ quỳ xuống thỉnh an.
Hiển nhiên Lưu Chu đã kể cho mọi người nghe chuyện tôi được tấn phong làm Tần.
Chỉ không ngờ tôi trở về theo cách này ngoài dự đoán của họ.
Đột nhiên thấy những người sớm chiều ở chung vừa lúng túng vừa thẹn, nhẹ nhàng tránh, Hoàng thượng cũng không thả tôi xuống, cũng không nhìn bọn họ, chỉ thuận miệng nói " Đứng Lên." Trực tiếp ôm tôi vào Oánh Tâm đường mới thả xuống đất.
Hoàng thượng nhìn thoáng qua đám hạ nhân trong cung, hỏi nhàn nhạt:
"Nàng làm quý nhân thì cần bao nhiêu người hầu hạ?"
Tôi kính cẩn đáp:
" Nô tỳ cần tĩnh dưỡng, thực sự không cần nhiều người hầu hạ như vậy đâu!"
" Vậy thì không được.
Ai làm thái giám và cung nữ chưởng sự ở cung này?"
Cận Tịch quỳ xuống nói:
" Nô tỳ là chưởng sự cung nữ Đường lê cung Thôi Cận Tịch tham kiến Hoàng Thượng.
Hồi bẩm Hoàng Thượng, Đường lê cung không có thái giám lãnh sự."
Hoàng thượng hơi lộ vẻ nghi hoặc, Cận Tịch nói:
" Vốn có Khang Lộc Hải nhưng Lệ quý tần gọi hắn đến làm rồi ạ."
Sắc mặt Hoàng Thượng khá do dự, bình tĩnh nói:
" Đây là chuyện nhỏ.
Trong cung này không có thái giám lãnh sự thì không được.
Ngày mai trẫm bảo Nội vụ phủ tìm vài kẻ thành thạo để nàng chọn làm quản sự."
Tôi lại cười nói:
" Đâu cần phiền phức như vậy.
Hay là để Tiểu Duẫn Tử làm, nô tỳ thấy hắn làm cũng tốt, cũng là để cho hắn học hỏi kinh nghiệm.".