Buổi tối, tôi soi gương rất lâu, chỉ làm một việc, đem nhốt mình trong hậu đường, sau đó châm nến, nhìn gương.
Tôi mặc y phục đẹp nhất, đeo đồ trang sức đẹp nhất, sau đó lại cởi những thứ mình vừa thử ra rồi lại thử bộ khác.
Tôi nhìn gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, bỗng nhiên nghĩ tôi không muốn sống suốt đời yên lặng, nơi thâm cung vắng vẻ sống quãng đời còn lại đến chết.
Điều này làm cho tôi nghĩ đến câu thành ngữ:
" Mèo khen mèo dài đuôi, nhìn thân thương phận."
Huyền Lăng xuất hiện khiến tôi đem lòng yêu chàng.
Lúc tôi tưởng chàng là Thanh Hà vương định, tôi định dập tắt nỗi nhớ về chàng, nhưng tôi không thể dập tắt tưởng tượng của mình.
Trong tưởng tượng của tôi, là một câu chuyện tình yêu nam nữ tốt đẹp có nhân vật chính giống tôi và chàng.
Đến tận vài ngày sau tôi vẫn nghĩ cuộc sống ngày đó của tôi sẽ không kéo dài – niềm vui duy nhất của tôi là yên lặng và khô khan.
Có lúc, tôi sẽ tưởng, Ôn Thực Sơ mạo muội cầu hôn tôi trở thành hồi ức đáng giá nhất nhớ mãi không quên.
Thậm chí tôi còn tưởng, nếu như theo lời Mi Trang tỷ nói, dựa vào lực lượng Hoàng thượng, gia tộc tôi có thể không có tiền đồ tốt đẹp, tôi vì được chàng sủng ái mà trở nên có giá trị một chút.
Tôi phát hiện mình ngủ đông đã nhiều rồi, hiện tại tôi thấy bọn họ đang rục rịch.
Được, họ cũng nghĩ như tôi.
Chuẩn bị chiến đấu trong hậu cung rồi đây:)))
Nếu đã quyết định như vậy, tôi muốn mình là người mở màn tốt nhất, để tôi từng bước bước trên gió tanh mưa máu trong hậu cung.
Tôi mặc bộ y phục hết sức đẹp, mở cửa ra thì thần sắc tôi cũng giống như mọi ngày, tôi bảo Tiểu Liên Tử:
" Mời Ôn thái y tới đây."
Lần nào tới Ôn Thái y cũng đến rất nhanh.
Tôi bảo mọi người lui ra, chỉ chừa lại Lưu Chu và Hoán Bích.
Thấy nét mặt hắn vội vã, tôi nghĩ hắn đã nghe nói chuyện này.
Việc trong cung, thịnh vinh suy nhục, vĩnh viễn không chạy trốn được, chỉ có thể trải rộng đến mỗi một góc trong cung đình, ngay cả cánh cửa nhỏ tối cũng có, đều cất giấu lời đồn bịa đặt.
Tôi đi thẳng vào vấn đề:
" Việc này tránh không được."
Thần sắc hắn ảm đạm, ánh mắt thoáng buồn nói:
" Thần có thể trần tình với Hoàng thượng, nói thân thể tiểu chủ không thích hợp để thị tẩm."
Tôi nhìn hắn:
" Nếu Hoàng thượng phái các thái y khác tới khám cho muội thì sao? Thân thể muội vì uống dược này nên mới bị bệnh, bên trong rất khỏe.
Nếu điều tra ra, cái đầu 2 chúng ta còn giữ được không? Cả nhà 2 chúng ta thì thế nào?"
Cái miệng của hắn hơi giương, cuối cùng không nói được cái gì, ánh mắt dại ra.
Tôi liếc mắt hắn, thản nhiên nói:
" Ôn đại nhân có gì cao kiến "
Hắn lặng lẽ, đứng lên khom người nói:
"Thần.....!Hoàn tiểu chủ cứ dặn dò."
Tôi nhẹ giọng nói:
"Ôn đại nhân khách khí.
Muội còn cần đến sự giúp đỡ của huynh chứ, bằng không nơi hậu cung từng bước là cạm bẫy, Huyên nhi thực sự đang như sợi tơ hồng."
Ôn Thực Sơ nói:
" Thần không thay đổi lời hứa ban đầu, sẽ dốc hết sức lực bảo vệ tiểu chủ."
Tôi lại cười nói:
" Vậy là tốt rồi.
Mời Ôn đại nhân chữa bệnh cho Huyên nhi, nhưng không nên chữa quá nhanh, cứ từ từ trong 1 tháng."
" Thần sẽ giảm lượng thuốc độc, kết hợp với thuốc bổ là không có gì đáng ngại."
Hoán Bích tiễn hắn ra ngoài, Lưu Chu nói:
" Tiểu chủ có ý với Hoàng thượng, sao không sớm lành bệnh? Sợ người khác nghi ngờ sao?"
Tôi gật đầu nói:
" Đó chỉ là một lý do thôi.
Điều quan trọng hơn là tâm tư Hoàng thượng.
Nếu bệnh ta khỏi quá nhanh, khó tránh khỏi mất hứng.
Muội phải biết rằng, đối với nam nhân, cái gì càng khó tới tay càng quý trọng, càng không bỏ xuống được, huống chi người ấy là bậc Đế vương, nữ tử nào cũng gặp qua.
Nếu ta giống các nữ tử khác khiến sự thỏa mãn của người mất hứng thú với ta.
Nếu thời gian chữa quá lâu, nhất là Hoàng thượng ăn uống để lâu dễ buồn nôn, mặt khác trong hậu cung tranh thủ tình cảm, thời gian rất quý giá.
Nếu bị người khác nhanh chân chiếm tình cảm trước, hối hận cũng đã muộn."
Lưu Chu âm thầm gật đầu:
" Nô tỳ nhớ rõ.".