Cố Mạn cảm nhận có ai đó đang ở gần mình, y vội bật dậy nhưng lập tức nhăn mặt ôm đầu.
Nhìn sang bên cạnh, Cố Mạn chau mày khi người mà y cảm nhận được lại là Duệ vương.
Y nằm xuống xuống lại đối diện hắn, cố gắng gỡ tay hắn ra khỏi tóc mình nhưng lại không thể vì hắn nắm rất chặt.
Cố Mạn thở dài, y rút trong người ra một con dao nhỏ, định cắt đi phần tóc đó để đi tìm cái gì ăn vì bụng y nãy giờ đã sôi lên rồi.
Con dao vừa mới giơ lên đã bị tiếng hét phía xa làm cho y giật mình, con dao cũng vì vậy mà rơi trúng tay mình.
Duệ vương bị tiếng hét kia làm cho giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy Cố Mạn đang ôm cổ tay chảy máu của mình hắn quay phắt ra phái sau.
Nhìn người đang giẫm đạp lên đóa mạn châu sa hoa hắn liền quán lớn.
- Ai cho ngươi vào đây?
- Duệ vương, thϊếp… tên đó định ám sát người.
- Thϊếp? Lạc tiểu thư, ngươi có nhầm gì không vậy?
Là Lạc tiểu thư, nàng cho người theo dõi thì thấy Duệ vương đi vào tẩm cung này.
Nàng vội vàng thay một bộ y phục đẹp nhất, sang trọng nhất đi đến đây để gặp Duệ vương.
Vừa mới bước vào, nàng lại thấy Cố Mạn đang cầm dao muốn ám sát Duệ vương nên mới hét toáng lên.
Lính đi tuần bên ngoài nghe thấy tiếng ồn ở bên trong vội chạy đến, nhìn thấy Lạc tiểu thư đang đứng bên trong Sa Hoa cung họ muốn như chết đi sống lại, vội vàng chạy vào lôi Lạc tiểu thư ra ngoài như nàng lại nhất quyết không ra.
- Duệ vương, tên đó muốn ám sát người vậy tại sao người lại tức giận với thϊếp?
- Chân ngươi đang giẫm lên hoa của trẫm, vả lại Cố Mạn có hành khích trẫm hay không cũng không đến lượt người như ngươi lên tiếng.
Điều lệ nhập cung ngươi vẫn chưa thuộc?
- Ta…
Lính canh không đợi Lạc tiểu thư nói nhiều thô bạo lôi nàng ra ngoài, mặc cho nàng nói gì họ thẳng tay ném này xuống đất, nhìn nàng khinh bỉ.
- Ở hoàng cung Đại Duệ, không có việc phải nhẹ nhàng với nữ nhi vả lại điều tối kỵ nhất trong những điều tối kỵ không tự ý đặt chân vào Mạn Châu cung và Sa Hoa cung nếu không có lệnh của Duệ vương hay chủ cung.
- Tên khốn đó muốn gϊếŧ Duệ vương các ngươi không thấy sao?
- Nếu như người đó muốn gϊếŧ Duệ vương thì đã gϊếŧ từ lâu rồi, người đó không phải nói động là động được được đâu, tiểu thư mời đi cho.
Người trong cung rất cứng nhắc, hầu như người trong cung không ai bị nhan sắc câu dẫn.
Năm người vào cung ai cũng nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại không có ai để ý đến họ.
Đang bực mình vì vụ tên khốn Cố Mạn, Lạc tiểu thư lại gặp Gia Dung đang bế một đứa trẻ đi về phía đối diện mình.
Lạc tiểu thư nhìn y là nam nhân lại không ra nam nhân rất khó chịu, đi đến cố ý hất mạnh vai mình vào vai y.
Gia Dung vì mải lo trò chuyện với bé con của mình nên không chú ý đã ngã nhào ra đất.
Cũng may Gia Dung ôm chặt Thiện Ngôn trong lòng nên nó không sao, cùng lúc ấy Lãnh Cung Nghi và Tiểu Mao Mao từ xa đi đến chứng kiến toàn bộ cảnh đó.
Tiểu Mao Mao chạy đến đỡ Gia Dung lên, Lãnh Cung Nghi kiểm tra hai người một lượt, cũng may Gia Dung chỉ trầy sơ không mất nguy trọng.
Chát… Lãnh Cung Nghi ban cho Lạc tiểu thư cái tát vì tội hỗn láo của mình, nàng ôm một bên mặt trừng mắt nhìn Lãnh Cung Nghi đanh giọng.
- Ngươi biết ta là ai không mà dám ra tay hả?
- Vậy ngươi biết ta là ai không? Ngươi biết người ngươi động phải là ai không?
- Gia Dung… chờ ta… bé con…
Phía xa Tào tiểu thư vừa chạy vừa gọi lớn tên Gia Dung, nàng đi đến cúi người chào Lãnh Cung Nghi rồi cầm chiếc trống trên tay đưa cho Gia Dung.
- Huynh đi nhanh quá, ta có cái này muốn tặng cho Thiện Ngôn.
- Đa tạ.
Tào tiểu thư nhìn thấy bàn tay Gia Dung rỉ máu, nàng vội chụp lấy nó lo lắng hỏi.
- Huynh bị sao thế này? Lúc nãy không phải vẫn lành lặn sao?
Tiểu Mao Mao biết Tào tiểu thư rất quý Gia Dung, mới ngày đầu gặp Gia Dung nàng đã chạy theo y hỏi tên Gia Dung.
Khi biết lý do nàng vào cung y lại mủi lòng giúp đỡ, nghe nàng hỏi y liền liếc xéo ai đó rồi nói vu vơ.
- Là ai ngoài người đứng đấy, ủy quyền ủy thế ức hϊếp người.
Tào tiểu thư cầm tay Gia Dung che mắt bé con lại rồi quay sang Lạc tiểu thư mỉm cười.
Chát… Cái tát thứ hai vang lên giòn tan, lần này không phải Lãnh Cung Nghi ra tay mà là Tào tiểu thư.
Nàng đứng chắn trước mặt Gia Dung ánh mắt tức giận nhìn thẳng mặt Lạc tiểu thư mà mắng.
- Trong trận đấu ta luôn kính nể Lạc tiểu thư, nhưng khi thấy cách Lạc tiểu thư dùng cách chơi cờ của Cố Mạn để đánh bại người khác rồi lại dùng chính cách chơi đó để đánh với Cố Mạn ta đã không thích rồi.
Bây giờ lại động đến ca ca ta, Lạc tiểu thư làm người thì nên biết khôn ngoan một chút.
Lãnh Cung Nghi nhìn Gia Dung tròn mắt khi nghe Tào tiểu thư gọi y là ca ca một cách rất tự nhiên.
Tào tiểu thư không hề sợ hãi, nàng đối với hạn người này đều sẽ làm như vậy.
Lạc tiểu thư biết không làm gì được bọn họ đành cùng người của mình rời đi.
Tào tiểu thư đợi người rời đi xa, mới lấy trong người ra một lọ thuốc, đổ thứ bột trắng kia lên tay y.
Vừa thổi vừa giải thích.
- Thứ này sẽ giúp huynh đỡ đau hơn, huynh chịu rát một chút là được.
- Đa tạ muội.
Lãnh Cung Nghi nhìn hai ngươi như thân thiết từ lâu, có phần nghi ngờ nhìn Tào tiểu thư mỉm cười.
- Tào tiểu thư, ta có thể hỏi chuyện nàng một chút được không?
- Vâng.
Bốn người trở về Dạ Yên Cung, Hạ Hạ thấy Tào tiểu thư đi cùng họ khó hiểu hỏi Tiểu Mao Mao.
- Mao Mao, sao lại đưa khách đến đây?
- Là ta mời đến, chúng ta vào nhà rồi nói chuyện.
- Được.
Mọi người đều ngồi ngay ngắn, Lãnh Cung Nghi uống một ngụm trà rồi mới mở lời.
- Tào tiểu thư, ta vào thẳng vấn đề luôn vậy, nàng vào cung không phải để tranh phi?
Tào tiểu thư bối rối, nàng cúi đầu im lặng một lúc mới ngẩng mặt nhìn Gia Dung.
- Ta đến đây để tìm người.
- Tìm người?
Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau, họ vẫn chưa rõ gì về nàng, chưa nói nàng lại là đứa con của thảo nguyên thì Duệ quốc lấy đâu ra người quen của nàng?
Tào tiểu thư biết mọi người không ai tin mình, nàng xõa tóc mình xuống rồi lấy trong người ra một bức họa, bức họa này nàng luôn mang trên người, nàng rất quý nó nên giữ rất cẩn thận.
Đưa nó cho Lãnh Cung Nghi rồi ngồi im cho người mình chính lại tóc, nàng chậm rãi trả lời họ.
- Ta vốn dĩ là công chúa thảo nguyên, Tào Nhược, cả trang thành người Duệ quốc để tiến cung vì tìm người thân.
- Nàng có thể nói rõ được không?
- Người có thấy trong bức thấy quen không?
Mọi người soi kỹ những người trên bức họa, đúng là gương mặt của nam nhân cao lớn kia có phần giống Gia Dung.
Tào Nhược lấy tiếp một bức khác ra đưa cho họ rồi giả thích.
- Đây là đại huynh của ta, Tào Bá Dục, còn người bên cạnh là phụ hoàng, cái này chính là bức họa ta họa trước khi sang đây.
- Vậy… ai đã nói cho nàng biết là ở trong cung có người nàng cần tìm.
Câu hỏi của Châu Vĩnh cũng là thắc mắc chung của mọi người, Tào Nhược chớp chớp mắt nhớ lại thời gian cực khổ trước đây của mình từ từ kể lại cho họ nghe.
- Khi ta mới mười hai tuổi, vô tình nghe phụ hoàng và đại huynh nhắc đến chuyện ta còn một người huynh nữa.
Lúc nhỏ khi mới sinh ra được một tháng đã bị bắt cóc, dù làm rất nhiều cách nhưng vẫn bặt vô âm tính.
Cũng vì chuyện này mà mẫu thân đã không còn cười nói như trước.
- Bị bắt cóc lúc mới sinh?
Tào Nhược gật đầu, Châu Mộc ôm lấy Gia Dung nhưng ánh mắt y vẫn hướng về Tào Nhược muốn nghe tiếp phần còn lại.
- Ta đã lén lấy bức họa mà phụ thân đã họa trước đây của nhị huynh, trên vai huynh ấy có một vết bớt liên hoa và ngón chân huynh ấy bị thừa một ngón.
Gia Dung tai như ù đi, Tiểu Hồng bế lấy Thiện Ngôn từ tay Gia Dung, hai tay y cứ bấu vào nhau run rẩy không dám nhìn mọi người.
Bên ngoài Cố Mạn chạy vào, đang hớn hở nhìn mọi người ai cũng căng thẳng lại không hiểu chuyện gì.
Duệ vương cũng bước vào, nhìn thấy hắn, Tào Nhược vội hành lễ.
- Ở đây đang có chuyện gì sao?
- Chuyện là…
Châu Vĩnh kể lại mọi chuyện cho hai người biết, Cố Mạn chau mày nhìn Gia Dung hỏi y.
- Ngươi có thể cho mọi người biết được không?
- Chuyện này…
Châu Mộc nắm chặt tay y nhìn y gật đầu, Gia Dung như được tiếp thêm dũng khí cởi giày bên chân trái mình ra.
Quả nhiên bàn chân của y dư một ngón, Gia Dung xoay người về phía Châu Mộc, nhìn bàn tay run rẩy của y Châu Mộc đành giúp y một tay, tháo đai lưng y xuống rồi tuột vai áo bên phải y vừa đủ để lộ vết bớt hình liên hoa màu đỏ cho mọi người xem.
- Thật này…
Mọi người kinh ngạc khi thấy vết bớt của Gia Dung, Tào Nhược ôm mặt bật khóc.
Nàng đã mất ba năm ròng rã khắp nơi để tìm nhị ca mình, nàng cùng với người của mình phải đi hết nước này đến nước kia chỉ mong tìm một chút cơ hội còn sót lại.
- Huynh có biết để tìm được huynh ta đã vất vả thế nào không? Ba năm ròng rã của ta đi hết chỗ này đến chỗ kia, đến khi chúng ta không còn gì trong người chỉ đành bán tư trang của mình để gắn gượng.
Cho đến khi ta đến Duệ quốc vì kiệt sức mà ngất đi, cũng may có một người thương tình cứu giúp mà chính người đó đã giúp ta vào cung tìm người.
Tào Nhược nói đến đây lại khóc to hơn bao giờ hết, nàng khóc cho những tủi nhục suất ba năm qua phải âm thầm chịu đựng vì mẫu thân, phụ hoàng và cả đại huynh của nàng.
Gia Dung nhìn nàng khóc tâm can y đau đến chịu không được đi đến ôm chầm lấy nàng mà khóc lớn.
Hai người cứ tưởng là người lại qua đường nhưng khi nhìn thấy người kia khóc chính bản thân lại chịu không được mà khóc theo.
Có phải họ chính là một phần không thể thiếu của nhau? Có chắc Gia Dung chính là người mà Tào Nhược cần tìm? Điều đó chưa ai nói trước cả, cũng chưa ai xác thực lời Tào Nhược nói là thật..