Cố Mạn đánh như chưa từng được đánh, thiết phiến cũng được y lấy ra mà sử dụng.
Không quan tâm địch đông hay không, y điên cuồng gào thét quyết lấy mạng từng tên.
Bốn người Châu Mộc cũng xông lên, lửa, dây leo hay cọc đất đều ngổn ngang đủ mọi nơi.
Duệ vương nhìn Lãnh Cung Nghi tay nắm chặt kiếm cho người của mình thừa thắng xông lên.
Hắn lệnh cho quân bằng mọi giá phải sang bằng nước kia để làm quà cho Doạt vương.
Bảo họ lấy hình ảnh của Doạt vương làm sức mạnh, thề sang bằng cả Tịnh La quốc.
Hạ tướng quân không quan tâm thế sự nữa, kiếm trên tay đã rơi từ lúc nào, y bò đến bên Lãnh Cung Nghi.
Ánh mắt hoảng sợ ôm người vào lòng cố gắng lây người tỉnh dậy.
- Lãnh Cung Nghi, ngươi sao thế này? Mau mở mắt ra nhìn ta.
- …
- Lãnh Cung Nghi… xin ngươi…
- Hạ Sở Chi…
Lãnh Cung Nghi gượng cười, y vẫn chưa chết có cần phải khóc vì y như vậy không? Lãnh Cung Nghi nhìn thứ đang ghim trên người mình chầm chậm đưa tay lên mà rút nó ra.
- Cái này… làm ta khó chịu quá… khụ… khụ.
- Lãnh Cung Nghi…
Lãnh Cung Nghi đưa bàn tay dính đầy máu của mình chạm vào mặt Hạ tướng quân.
Sao hôm nay y lại thấy người mình thương đẹp đến thế này, nhưng tại sao gương mặt ấy lại rơi lệ?
- Sao ngươi lại khóc?
- Ngươi thấy trong người thế nào rồi?
- Ta sao? Không phải ra nằm trong tay ngươi rồi sao?
Hạ tướng quân cắn chặt môi, thế trận hỗn loạn, mọi người tạo thành một vòng tròn để bảo vệ hai người.
Hạ tướng quân mỉm cười, y cúi xuống hôn lên môi Lãnh Cung Nghi thì thầm đủ người nghe.
- Ngươi mệt chưa?
Lãnh Cung Nghi lắc đầu.
- Miễn ở bên cạnh ngươi ta không hề mệt… khụ…
Lãnh Cung Nghi bắt đầu ho ra máu, máu càng lúc chảy càng nhiều điều này làm cho Hạ tướng quân đau đớn hơn bao giờ hết.
Lãnh Cung biết y lo cho mình, nắm chặt thứ trên tay giơ lên cho y xem, tự hào khoe.
- Lúc nãy ta làm rơi nó nên phải qua lại lấy, ta chỉ mất ba canh giờ để ra khỏi đó.
Ngươi nói xem ta giỏi không?
- Giỏi, ngươi rất giỏi.
- Ta bị đá cắt phải rất đau nhưng vẫn không khóc, ngươi thấy ta thế nào?
- Ngươi rất ngoan.
Nói đến đây Lãnh Cung Nghi không chịu được nữa, y chớp chớp mắt nhìn xuống ngực mình rồi nhìn Hạ tướng quân mếu máo.
- Nhưng ta không biết vì sao ngực ta lại đau như vậy…
- …
- Hạ Sở Chi… ngươi thật sự không rời bỏ ta chứ? Ngươi… ta… ta rất sợ cô đơn, ta rất sợ bóng tối, ta rất sợ phải ở một mình, ta sợ…
- Bĩnh tĩnh đi, ta sẽ không rời xa ngươi, dù một bước cũng không rời xa.
Sống là người của Vương Phiến Bá Doạt, chết là người của Lãnh Cung Nghi ngươi.
Lãnh Cung Nghi nghe được những lời này y thật sự rất vui, có lẽ y đã tìm được đúng người.
Lãnh Cung Nghi đưa tay vẽ từng đường nét trên mặt Hạ tướng quân, y muốn ghi nhớ thật kỹ mọi thứ trên gương mặt này, gương mặt luôn chiều theo ý y dù là điều điên khùng nhất.
Gương mặt hàng đêm canh cho y ngủ rồi mới dám chợp mắt, gương mặt nguyện chống lại cả thiên hạ nếu ai dám tổn thương y.
Lãnh Cung gượng cười, thều thào lên tiếng.
- Lời hứa ngươi đã nói, nếu có kiếp sau vẫn mãi ở bên ta có thật hay không?
- Là thật, kiếp này hay kiếp sau Hạ Sở Chi ta vẫn chỉ yêu mình ngươi.
- Ta… ta cảm thấy rất lạnh…
Lãnh Cung Nghi nép mình vào Hạ tướng quân thêm một chút, y cố gắng mỉm cười nhìn người trước mắt.
Y không muốn Hạ Sở Chi nhìn y chết một cách đau đớn, nếu lúc nãy y không vội vàng chạy ra đây có phải mọi chuyện đã khác rồi phải không?
Lãnh Cung Nghi cảm thấy mình thật ngu ngốc và ích kỷ, y ho khan nôn ra rất nhiều máu, y biết mình không còn bao lâu nữa đành mấp máy môi.
- Hạ Sở Chi… tên ngươi là Hạ Sở Chi?
- Tên ta là Hạ Sở Chi.
- Ta là Lãnh Cung Nghi… ta… ta buồn ngủ quá…
Hạ tướng quân lắc đầu, y hoảng sợ vội ôm mặt Lãnh Cung Nghi gào lớn tên y.
- Lãnh Cung Nghi, ngươi không được ngủ… ngươi nghe ta nói không ngươi không được ngủ.
- …
Bàn tay Lãnh Cung Nghi rơi tự do xuống đất, Hạ Sở Chi tuyệt vọng, đôi tay run run rẩy lau đi vết bẩn trên người Lãnh Cung Nghi.
Cố gắng không khóc để y không thấy mình yếu đuối.
Hạ Sở Chi mỉm cười trong nước mắt, nếu như y không để lại bức thư đó ó có phải Lãnh Cung Nghi sẽ không xảy ra chuyện đúng không?
Hạ Sở Chi bật cười, y cười trong đau đớn điên loạn, có phải y đã sai? Là y.
Đúng, chính là Hạ Sở Chi y đã gián tiếp gϊếŧ Lãnh Cung Nghi, là y đã gϊếŧ đi người mình yêu.
Y đúng là khốn nạn, là một tên cặn bã không hơn không kém.
Hạ tướng quân vẽ lại đường nét trên gương mặt ấy, y mỉm cười hôn lên đôi môi nhợt nhạt của người mình thương.
- Chờ ta, ta đã hứa sẽ đi cùng ngươi, ngươi phải đợi ta không được ở bên ai khác chỉ yêu mình Hạ Chỉ Chi ta.
Hạ tướng quân mò mẫm cầm lấy thanh kiếm gần đó lên, y nhìn Lãnh Cung Nghi một lần nữa mỉm cười.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi cô đơn một mình, không để ngươi phải run sợ khi đứng trong bóng tối.
Chờ ta… Hạ Sở Chi ta bồi táng theo ngươi.
Hạ Sở Chi dứt lời lưỡi kiếm lạnh lẽo đã ghim qua ngực y, là y đã hại người mình yêu chết vậy hãy để y bồi táng để đền tội.
- Hạ tướng quân mau đưa người đi thôi.
- …
- Hạ tướng quân…
Người kia vẫn lo bảo vệ bên ngoài, y gọi tướng soái mình nhưng lại không thấy hồi đáp.
Người đó tò mò quay người lại nhìn, cảnh tượng trước mắt làm y kinh hãi hét lớn.
- Hạ tướng quân…
Mọi người đều nghe thấy, họ đều quỳ xuống trước mặt Hạ tướng quân mà gào khóc, họ chính là quân thần dưới trước y, là người cùng sinh ra tử với y biết bao nhiêu trận.
Lang bạt trong chiến trường, thề sẽ sống chết có nhau, ấy vậy mà tướng soái họ lại chọn ra đi trước học.
Duệ vương nghe tiếng khóc, hắn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy cảnh đáng lẽ ra không nên thấy.
Hắn như muốn chết đi khi thấy Hạ tướng quân quỳ gối ôm chặt hoàng huynh hắn trong tay.
Duệ vương lao nhanh về phía họ nhưng lại bị quân địch bao vây, đám người đang quỳ xung quanh hai người Lãnh Cung Nghi nhanh đứng dậy.
Giật lấy lá cờ Đại Duệ quốc khoác lên vai cho tướng soái mình rồi lấy một lá cờ khác, họ xé ra từng mảnh nhỏ rồi cột lên một bên tay mình.
Tay nắm chặt đao, họ xông vào địch giải vây cho Duệ vương, mở đường cho Duệ vương rời đi.
Rồi lại tạo một hàng rào không cho ai lại gần ba người, quyết tử để lá cờ Đại Duệ quốc bay trên vai tướng soái của họ.
Duệ vương hắn chết lặng quỳ trước hai người thân của mình, một là hoàng huynh một là bằng hữu.
Những… tại sao họ lại lạnh ngắt thế này?
Duệ vương vội cởϊ áσ choàng của mình ra hắn khoác lên cho hai người, không quên chỉnh lại lá cờ trên vai của Hạ tướng quân.
Hắn ôm lấy hai người gào lớn, trời bất ngờ nổi giông, sấm chớp rền trời, mưa bắt đầu trút xuống.
Phải chăng ông trời cũng đang khóc cho số phận của họ?
Duệ vương lại sợ hai người ướt, hắn cầm lấy một cái kiên gần đó rồi che cho hai người.
Cố Mạn nhìn thấy tất cả, y không thể nào cầm nước mắt được.
Cố nuốt nó vào trong, Cố Mạn cất thiết phiến của mình đi.
Đôi mắt y phát sáng lại thường, Cố Mạn giơ một tay lên trời lẩm bẩm đọc thứ ngôn ngữ gì đấy.
Bốn người Châu Mộc, Châu Kim, Châu Thổ, Châu Hỏa nhìn nhau gật đầu rồi cũng làm theo chủ nhân mình.
Quân địch lúc đầu còn nhìn năm người chế giễu, Cố Mạn không quan tâm điều đó.
Môi y càng lúc càng mấp máy nhanh hơn, mặt đất bất ngờ rung chuyển dữ dội dưới đất có rất nhiều hunh thi chui lên nắm lấy chân người Tịnh La quốc lôi xuống, số còn lại bị thi chuột lao lên cắn không còn gì cả, đến xương cũng không còn.
Cố Mạn chỉ ngón tay về hướng lãnh thổ Tịnh La quốc rồi lạnh giọng ra lệnh.
- Gϊếŧ sạch Tịnh La mang đầu vua về đây cho ta.
Lũ hung thi và thi chuột thi nhau chạy theo hướng tay của Cố Mạn, đợi bọn nó chạy đi hết y mới loạng choạng nhảy xuống dưới đi đến chỗ Duệ vương.
Cố Mạn không nói một lời nào, nhắm mắt hóa thành bán yêu cửu vĩ hồ, cắn lắc cổ tay mình lấy một ít lông trên hai cái đuôi đặt nó lên ngược Hạ tướng quân và Lãnh Cung Nghi.
Châu Mộc biết chủ nhân mình muốn làm gì vội ngăn y lại.
- Chủ nhân, người định cãi mệnh trời?
- Họ không đáng phải chết vả lại là mạng ta ban cho họ chứ không phải cãi.
- Nhưng người chỉ còn có ba cái đuôi.
- Vẫn đủ để cứu họ, các ngươi đối với ta quan trọng bao nhiêu thì đối với họ quan trọng bấy nhiêu, đừng cản ta.
Cố Mạn lấy máu mình cho hai người kia uống, y tạo một trận pháp trên ngực hai người.
Đôi mắt đỏ phát sáng Cố Mạn nhìn Duệ vương lạnh lùng nói.
- Giữ chặt hai người đó trong một canh giờ…
Cố Mạn nói xong cơ thể liền phát ra ánh sáng mờ ảo, thứ ánh sáng đó truyền vào hai người Hạ tướng quân và Lãnh Cung Nghi.
Đến khi hai chiếc đuôi của y hoàn toàn biến mất thì thứ ánh sáng ấy ngừng lại.
Cố Mạn nhìn hai người mỉm cười rồi ngã ra sang một bên, cũng may Duệ vương đã kịp thời đỡ được y.
Cố Mạn cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ người hắn lại nhìn hắn mỉm cười hạnh phúc.
- Ấm thật đấy, ước gì cái ôm này chỉ mãi dành cho ta.
- Không… Cố Mạn… ngươi sao thế này… không… đừng mà….