Không chỉ Duệ vương mà bốn người Châu Mộc cũng kinh ngạc, những lần chủ nhân họ ban cho họ sự sống đều không hề như vậy.
Cố Mạn đang mờ dần đi, đốm sáng li ti từ người y bắt đầu bay lên.
Cố Mạn mỉm cười lắc đầu nhìn Duệ vương rồi từ từ nhắm mắt, Duệ vương như muốn hóa điên khi thấy ba người thân của mình đang bất động nằm đây.
Hắn bỏ một năm để đi tìm người, tìm được rồi lại chia xa.
Nhìn Cố Mạn bây giờ chỉ là một con cửu vĩ hồ nhỏ có bộ lông trắng như tuyết đang nằm trên tay hắn.
Duệ vương thất thần, những gì Lãnh Cung Nghi trong lúc say nói với hắn là thật.
Vốn dĩ y không phải phàm tục, thực chất y là một con cửu vĩ hồ từ một thế giới khác đến đã bị mắc lại nơi đây.
Tâm y rất đơn thuần, muốn cứu vớt chúng sinh chứ không muốn dính lấy những chuyện tranh đấu.
Gặp hắn yêu hắn chuyện đó ngoài ý muốn của y, nhưng y yêu hắn là thật, mọi chuyện y làm đều muốn tốt cho hắn.
Duệ vương bật cười, hắn ôm lấy cửu vĩ hồ vào người lảo đảo đứng dậy thở dài.
- Hạ Sở Chi, hoàng huynh, Cố Mạn, chúng ta về nhà thôi.
Châu Mộc tạo ra hai cán bằng dây leo để có thể khiêng hai người kia đi dễ hơn.
Dù họ đã hoàn toàn thắng trận nhưng không ai có thể cười nổi, một lúc ba người quan trọng với họ hỏi sao có thể cười được cơ chứ?
Duệ vương ôm chặt cửu vĩ hồ vào người, hắn sợ nước mưa sẽ làm nó lạnh, cứ lấy tay che cho nó.
Một tướng lĩnh khác đi bên cạnh đã đưa cho hắn một chiếc lá khá to, để hắn có thể che được cho cửu vĩ hồ khỏi cơn mưa như trút này.
Họ không đi ngựa, chỉ lặng lẽ bước trong mưa về thành Tuệ Châu.
Đứng trên thành, Châu Vĩnh nhìn thấy cờ của Đại Duệ quốc liền vui mừng cho mở thành.
Nhưng lạ thay nhìn mặt ai cũng ủ rũ, y lo lắng có chuyện không hay vội vàng chạy ra.
- Mọi chuyện sao rồi?
Mọi người chỉ lắc đầu chứ không ai lên tiếng, Duệ vương lướt qua người Châu Vĩnh đi vào bên trong.
Phía sau là Hạ tướng quân và Lãnh Cung Nghi nằm yên bất động trên cán, Châu Vĩnh hoảng loạn, y vội túm lấy Phạm Nhạc vội vàng hỏi.
- Phạm Nhạc, chuyện này là sao vậy? Tại sao hai người đó lại nằm yên?
- Chúng ta vào trong rồi nói chuyện.
Người dân nhận được thuốc vui mừng phấn khởi lại nghe tin quân ta toàn thắng lại vui hơn bao giờ hết.
Nhưng nụ cười họ còn chưa được bao lâu thì lại nghe được một tin như sét đánh bên tai.
Hạ tướng quân và Doạt vương vì bị đánh lén nên đã trọng thương chưa biết khi nào mới tỉnh, vết thương quá nặng e rằng…
Chén thuốc trên tay Hạ Hạ rơi xuống đất, ba người Hạ Hạ, Tiểu Mai, Tiểu Hồng chạy đến chỗ mọi người.
Nhìn thấy Hạ tướng quân và Doạt vương được đặt trên giường không cầm lòng được òa khóc nức nở.
Quân thần không hề ăn mừng, họ đi tắm rửa rồi lại tập trung bên ngoài phòng hai người nghe ngóng tình hình.
Dù đã được Phạm thừa tướng bảo đi nghỉ ngơi nhưng không ai chịu rời đi cả.
Duệ vương thần người ngồi trong góc, hắn hết nhìn hai người kia rồi lại nhìn cửu vĩ hồ trong lòng mình nước mắt cứ rơi.
Tiểu Hồng và Tiểu Mai kiểm tra qua cho Hạ tướng quân và Doạt vương, lạ thay vết thương họ vậy mà hoàn toàn biến mất.
Vết lở loét trên ngực do bệnh dịch của Hạ tướng quân giờ cũng không còn, Châu Mộc mỉm cười mừng rỡ.
- Đã thành công rồi, đoạt mạng thành công rồi.
- Sao?
Mọi người nhốn nháo cả lên thi nhau nhìn vào bên trong, Tiểu Mai bắt mạch lại cho hai người, nàng nhìn Duệ vương lau nước mắt gật đầu.
- Mạch đã đập lại rồi, dù rất yếu nhưng đã đập lại rồi.
- Đập lại là mừng rồi, mừng rồi…
- Duệ vương vậy có phải Hạ tướng quân và Doạt vương đều sẽ không sao nữa phải không ạ?
Duệ vương nhìn ra bên ngoài, hắn mỉm cười gật đầu, trên tay vẫn ôm khư khư cục bông trắng như tuyết kia.
Những ai có mặt trong trận chiến ngày hôm nay đều biết vì sao hắn lại giữ khư khư nó trong lòng.
Châu Mộc đi đến ngồi xuống bên cạnh Duệ vương, y nhìn cửu vĩ hồ trên tay hắn thở dài.
- Lần này chủ nhân đã dùng hết tất cả mạng mình nên sẽ rất lâu mới có thể khôi phục.
Giờ người chỉ còn duy nhất một mạng, cũng giống như người phàm mình, nên sau này mong Duệ vương hãy chăm sóc chủ nhân ta thật chu đáo.
- Ta bỏ một một năm để có thể đi tìm người, nhưng lại tìm kiếm trong vô vọng.
Ta đi hết nơi này đến nơi khác lại không thể nào tìm được người, hỏi ai cũng lắc đầu chưa từng nhìn thấy y.
- Duệ vương…
- Nhưng ngươi biết không? Ta không hề từ bỏ, đi ròng rã cả một năm nhưng khi tìm lại lại gặp cảnh chia ly này.
Châu Mộc…
Châu Mộc nhìn y nhưng không hề có lên tiếng, chỉ âm thầm gật đầu thay câu trả lời.
Duệ vương mỉm cười, hắn nhẹ nhàng v.uốt ve cửu vĩ hồ tiếp tục nói.
- Châu Mộc ngươi nói xem vì sao ta và Cố Mạn lại khó khăn đến thế? Trắc trở muôn đường cuối cùng lại được gì? Hay tại ta đã làm gì sai sao?
Châu Mộc phì cười, nhìn lại đúng thật hai người bị ông trời đọa, Người từ cửa môn quan bước ra thì người kia mất trí nhớ, đến khi nhớ ra người lại chọn cách rời đi.
Đợi khi gặp lại nhau hẹn tuyết đầu mùa hỉ phụng song long, nào ngờ người vì bách tính hơi tàn gặp nhau.
Giờ thì sao? Y lại bỏ đi không một lời nhắn đến khi họ gặp lại chưa kịp nói với nhau một câu nào thì y đã thành bộ dạng gì rồi?
Châu Mộc vỗ nhẹ lên vai Duệ vương, y hiểu tâm trạng của hắn, yêu nhưng không thể ở bên nhau, yêu nhưng trong lòng luôn cảm thấy lo sợ.
Cảm giác ấy y đã từng trải qua, có điều y may mắn hơn họ một chút.
- Duệ vương, ngươi không cần quá đau khổ, hãy cho chủ nhân một thời gian.
Giờ người không khác gì Hạ tướng quân và Doạt vương cả, vả lại chủ nhân cần dương khí để nhanh hồi phục và ngươi lại là người phù hợp nhất.
- Cố Mạn sẽ tỉnh dậy chứ?
- Sẽ tỉnh, người yên tâm.
- Vậy ta tin ngươi.
Hai người mỉm cười nhìn nhau, Duệ vương nhìn ra bên ngoài rồi gọi Phạm Nhạc thừa tướng đến chỗ mình.
- Phạm Nhạc, ngươi đến đây một chút.
- Vâng.
- Cho người mở tiệc cho quân ta ăn mừng, dù gì hai người đó không sao rồi.
- Vâng.
Phạm Nhạc đi ra thông báo cho người dưới bếp chuẩn bị tiệc tối nay, mọi người đã vất vả nên không thể nào vì chuyện này bỏ mặc bọn họ.
Đợi sau khi dịch bệnh ở đây hoàn toàn biến mất thì mọi người sẽ lập tức trở về kinh thành.
Tiệc tùng nhanh chóng được mở ra, mọi người vẫn chừa hai chỗ cho tướng soái của họ và cả Diệt vương.
Họ vẫn để hai cái chén, hai đôi đũa, hai vò rượu cho hai người họ.
Còn về Duệ vương, hắn chỉ uống một ít rồi đứng dậy ôm cửu vĩ hồ rời đi.
Hắn đi lên trên thành, nơi này rất mát nên hắn tìm đại một chỗ ngồi xuống.
Đám lính canh đang ăn uống gần đấy nhìn thấy hắn vội vàng giấu mọi thứ đi.
Duệ vương phì cười vẫy họ về phía mình.
- Các ngươi đang giấu gì vậy?
- Chuyện này…
- Đem đến đây ta uống với các ngươi.
Đám người nhìn nhau rồi quỳ xuống cúi gập người run rẩy.
- Tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân không dám.
Duệ vương chau mày, hắn trông đáng sợ đến thế sao? Hắn lắc đầu, chỉ tay về mấy thứ được bọn họ giấu đi khi nãy trầm giọng.
- Đem nó lại đây đi, hôm nay là ngày vui không cần phải giấu, cứ tự nhiên dùng.
Nào, mau đem đến đây.
Mọi người nhìn nhau rồi cũng mang rượu thịt đến chỗ Duệ vương, họ có chút sợ xệch nhưng nhìn Duệ vương tự tay rót rượu cho mình thì vội giật lấy rót lại cho hắn bằng cả hai tay. Duệ vương nhìn ra bên ngoài, mê cung cọc đất vẫn còn đó đang mãi chú ý đến nó, hắn bị tiếng gọi của mọi người làm cho giật mình.
- Duệ vương, xin kính người.
- Kính người.
Nằm mơ cả đời họ cũng không thể nào tin được sẽ có một ngày họ lại uống với Duệ vương như thế này.
Cùng cạn chén với người, cùng ăn chung thức ăn với người, quả thật họ có phước lắm mới được như ngày hôm nay.
Một người nhìn con vật trên tay Duệ vương tò mò hỏi hắn.
- Duệ vương… thứ cho thần nhiều chuyện, con đó là gì vậy ạ?
- Là một thứ quan trọng ta không thể nào rời xa.
- Nó tên gì vậy ạ vả lại nó vẫn còn sống phải không? Tại thần thấy nó không hề mở mắt hay gì cả nên có phần tò mò.
Duệ vương nhìn xuống cửu vĩ hồ trong tay mình nhẹ cong môi.
- Nó đang ngủ, khi nào nó ngủ đủ sẽ tự khắc thức dậy và nó là Bạch Cửu.
Duệ vương uống cạn chén rượu trên tay mình, bàn tay cứ v.uốt ve cục trắng trên người mình chờ ngày Cố Mạn thức giấc.
Duệ vương ngồi với họ thêm một chút nữa rồi cũng rời đi, hắn đi dọc trên tường thành rồi lại trở về phòng của mình.
Ôm cửu vĩ hồ lên giường nằm, hôm nay không hiểu vì sao hắn cảm thấy khá mệt nên muốn ngủ sớm một chút.
Hắn ôm chặt cửu vĩ hồ trên tay, nhẹ nhàng hôn lên trán nó rồi mới yên tâm đi ngủ.
Nhưng chỉ được một lúc hắn lại mở mắt nhìn xung quanh, quanh hắn bây giờ chỉ toàn một màu đen.
Duệ vương lặng lẽ bước về phía trước, y đi trong vô định cho đến khi thấy ánh sáng lờ mờ phía trước.
- Ngươi đã đến.
- Minh vương?
Một thân to lớn, tay cầm trường kiếm chậm rãi quay lại nhìn hắn.
Là Minh vương, chính là người đã chờ đợi Cố Mạn mấy trăm năm trước đây hắn đã từng giao đấu với y trên núi lần trước.
Không hiểu sao hôm nay y lại tìm hắn nhưng trong lòng hắn lại có dự cảm không lành về y..