Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà


Duệ vương không hiểu sao lại vui vẻ lạ thường, chuyện này là đáng lo hay đáng mừng?
Ngồi trong ngự hoa viên, hắn bật cười sảng khoái khi ôn lại chuyện xưa với La Thanh Thanh và Phạm thừa tướng.

Đang mải mê trò chuyện, Bạch Cửu từ đâu chạy đến trên miệng còn ngậm cả một trái táo lớn.

Nó đi đến cạ người vào chân Duệ vương rồi thả trái táo xuống chân hắn.
- Ngươi lại đi hái táo sao?
Bạch Cửu gật đầu, nó nhìn hai người kia kêu lên một tiếng rồi quay người chạy đi chơi.

La Thanh Thanh thấy Bạch Cửu chạy lung tung như thế y có chút ái ngại.
- Duệ vương, ngươi thả nó chạy rông thế không sợ mất sao?
- Cứ để Bạch Cửu chạy, có vậy nó mới thấy tự do.
- Bạch Cửu có tiến triển gì không?
- Nó có thể nghe và hiểu ta nói gì, đặt biệt rất nghe lời.
La Thanh Thanh gật đầu, ba người uống với nhau đến tận khuya.

Ai cũng đã say, La Thanh Thanh say đến nổi không biết gì cả.

Chỉ tội cho Tiểu Mao Mao phải tìm người dìu người về phòng vì mình y không thể dìu một người có trọng lượng gấp đôi mình được.
Phạm thừa tướng cũng đã được Châu Mộc đưa đi, chỉ còn Duệ vương, hắn vẫn thần người ngồi im ở đó.

Hắn uống cạn vò rượu trên tay mình lại loạng choạng đứng dậy không quên cầm theo trái táo mà Bạch Cửu đã cho y ban chiều.
Hắn trở về Mạn Châu cung, vừa mở cửa bước vào đã thấy Bạch Cửu đứng trước cửa vẫy đuôi với y.

Hắn phì cười ngồi bệt xuống đất ôm lấy nó lè nhè.
- Ngươi tại sao không đến đón ta như những người kia?
- …
- Ta quên mất, ngươi vẫn chưa nói được.

Cố Mạn… ta rất nhớ ngươi, rất nhớ, nhớ ngươi đến phát điên rồi.
Duệ vương nằm luôn xuống sàn, hắn ôm lấy Bạch Cửu mà rơi lệ.

Hắn thật sự nhớ Cố Mạn đến phát điên, hắn nhớ y đến nỗi nhìn người khác cũng ra y.
Duệ vương đưa tay che mặt, hắn không muốn Bạch Cửu nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của hắn.


Bộ dạng này không tốt một chút nào, nếu để Cố Mạn nhìn thấy y sẽ nói gì đây?
Sẽ trách hắn uống say thành con sâu rượu hay lại ân cần chăm sóc hắn như cách Tiểu Mao Mao lo lắng cho La Thanh Thanh.

Bỗng dưng hắn thấy ghen tị với họ, hắn cũng muốn được yêu thương như thế.

Hắn cũng muốn có người sớm tối chờ cơm, mỗi khi hắn thức giấc sẽ nhìn thấy ánh dương của hắn.
Điều dường như đơn giản với họ lại là niềm khao khát mãnh liệt của hắn.

Duệ vương thở dài, hắn quay lưng về phía Bạch Cửu co người nhắm mắt thϊếp đi.
Bạch Cửu thấy hắn quay lưng về phía mình đôi tai nó cụp xuống rồi lặng lẽ bỏ ra ngoài.

Nó đi lên trên mái nhà, nằm dài trên nó để tắm trăng.

Ánh mắt khao khát nhìn lên ánh trăng như đang cầu nguyện điều gì đó.
Nó co người nằm đó lim dim nhắm mắt, nó không đi tìm Duệ vương nữa mà quyết định ngủ trên mái nhà này.
Sáng hôm sau, Duệ vương vì tiếng động bên ngoài làm cho thức giấc.

Hắn khó chịu ngồi dậy đẩy mạnh cửa ra bên ngoài quát lớn.
- Các ngươi muốn chết hết hay gì?
- Duệ… Duệ vương.
Mọi người vội vàng quỳ xuống trước mặt hắn, lộ ra sau họ là một thiếu niên nước da trắng tuyết đi kèm với màu tóc trắng trên đầu còn có cả tai nữa.

Duệ vương tự tát vào mặt mình một cái, là hắn không mơ, thật sự không mơ.
Thiếu niên kia thấy hắn tự đánh mình vội chạy đến nắm lấy tay hắn lắc đầu liên tục.

Duệ vương mỉm cười, hắn nhìn người trước mắt rất giống với Cố Mạn.

Nếu khác chỉ có màu tóc, màu mắt và có lẽ người này lùn và nhỏ con hơn Cố Mạn.
- Ngươi là Bạch Cửu?
- A…
- Không nói được?
Thiếu niên kia gật đầu, y chỉ có thể nghe rồi gật và lắc.


Hắn chau mày khi nhìn vào thứ phía sau lưng y.

Duệ vương đưa tay sợ lấy nó, thiếu niên rùng mình vội ôm đuôi mình vào người không cho hắn sờ.

Ánh mắt giận dỗi nhìn Duệ vương mếu máo.
- Ưm…
- Ta xin lỗi, ngươi là Cố Mạn, hình dạng này là…
Duệ vương không biết nói sao về hình dạng này của y, đành đưa y vào phòng trước.

Để y ngồi trên giường rồi đi vào bên trong thay y phục, đến khi hắn trở ra y vẫn ngoan ngoãn ngồi đó.

Duệ vương nắm tay y dẫn ra ngoài, mọi người ai thấy Cố Mạn cũng kinh ngạc.

Những thứ mà họ đã nghe về hồ tiên từ mấy người lính trở về từ chiến trận là thật hay sao?
Cố Mạn cứ nhảy chân sáo bên cạnh hắn, nét cười luôn hiện trên mặt cho đến khi họ đến Họa Bình cung.

Mọi người đều tập trung hết ở đây, thấy Duệ vương vui vẻ đi vào ai cũng ngạc nhiên nhưng thấy cái đuôi lòi ra phía sau hắn Châu Mộc đứng bật dậy hét lớn.
- Chủ nhân?
Cố Mạn đứng sau lưng Duệ vương cũng phải giật mình, y nắm chặt góc áo Duệ vương không dám bước vào trong.

Duệ vương mỉm cười, hắn nắm lấy tay y dẫn y đến trước mặt mọi người.

Năm người Châu Mộc vội quỳ xuống trước mặt Cố Mạn đồng thanh.
- Chủ nhân.
Cố Mạn úp mặt vào người Duệ vương, đôi mắt sợ hãi nhìn hắn như cầu xin.

Duệ vương xoa đầu hắn nhỏ giọng.
- Không sao, họ là người tốt.
Duệ vương nhìn năm người lắc đầu.
- Cố Mạn không khác Bạch Cửu là bao, y không nói được chỉ gật và lắc đầu.
Châu Mộc như nhận ra vấn đề, y đứng dậy nhìn Cố Mạn một lần nữa phì cười.
- Đúng vậy, chủ nhân không nhỏ con như thế này, khí chất của chủ nhân cũng đủ gϊếŧ chết bọn ta nếu ở trong bộ dạng bán yêu này.
- Bán yêu?

Châu Mộc gật đầu.
- Đúng, bán yêu.

Chính là hình dạng nửa người nửa thú như thế này, có lẽ thời gian ngắn nữa thôi Cố Mạn sẽ khôi phục.
- Vậy thì tốt quá rồi.
Mọi người vui mừng ai cũng muốn sờ thử tai và đuôi Cố Mạn, nhưng y cứ ôm khư khư đuôi mình lắc đầu liên tục.

Duệ vương ra hiệu cho họ đừng chạm nữa, hắn đưa y đến gần chỗ Hạ tướng quân và Lãnh Cung Nghi trầm giọng.
- Hai người họ ngươi nhìn có quen không?
Cố Mạn lắc đầu.
- Không sao có thể từ từ nhớ, chính ngươi đã cứu họ đấy.
Cố Mạn ngồi xuống bên giường Lãnh Cung Nghi, y cúi sát mặt mình vào mặt Doạt vương rồi chậm rãi l.iếm lên mặt người.

Duệ vương muốn ngăn người lại nhưng Châu Mộc đã ngăn lại.
- Nước bọt của cửu vĩ hồ có thể cứu được người, cứ để Cố Mạn thử xem.
- Nhưng… y mới hồi phục thôi mà?
- Ngươi không cản được đâu, tính Cố Mạn ngươi cũng biết mà?
Mọi người im lặng hồi hộp quan sát Cố Mạn, y hết l.iếm mặt Lãnh Cung Nghi lại đi sang Hạ tướng quân.

Lần này y không l.iếm mặt Hạ Sở Chi mà lại phạch áo người ra l.iếm lên bờ ngực rắn chắc kia.
Lần này thì Duệ vương không chịu đựng được nữa, hắn trực tiếp nắm lấy cổ áo xách Cố Mạn sang một bên.

Cố Mạn nhìn hắn tức giận vô cớ với mình y xụ mặt hai tay bấu vào nhau nhìn rất tội nghiệp.
Hạ Hạ, Tiểu Hồng, Tiểu Mai nhìn thấy lại không chịu nổi liền chắn trước mặt Cố Mạn cười trừ với Duệ vương.
- Duệ vương, huynh có cần bày bộ mặt hung dữ kia với Cố Mạn hay không?
Duệ vương biết mình có phần hơi quá đáng, hắn thở dài gọi Cố Mạn.
- Cố Mạn, mau lại đây.
- …
Nhìn Cố Mạn có phần chần chừ, Duệ vương mỉm cười nhìn y xuống nước.
- Xin lỗi, ta sai rồi.
Cố Mạn nghe hắn xin lỗi mình lại vui vẻ trở lại chạy đến chỗ Hạ tướng quân tiếp tục công việc dang dở lúc nãy.

Duệ vương chỉ có thể nhẫn nhịn đứng nhìn y đang l.iếm trên ngực Hạ tướng quân.

Châu Thổ nhìn chỗ Cố Mạn l.iếm nheo mắt vội thốt lên.
- Cái này… chỗ đó không phải là vết lở loét do dịch bệnh của Hạ tướng quân sao?
- Dịch bệnh?
Châu Mộc gật đầu.
- Phải, vốn dĩ Hạ tướng quân đã bị nhiễm bệnh ở phần ngực, phần thịt hoại tử đến tận xương.


Nếu y không chết vì kiếm đâm thì chết vì bệnh.

Chỗ Cố Mạn đang l.iếm chính là nơi bị lở loét kia.
Mọi người kinh ngạc, họ không hề biết chuyện Hạ tướng quân bị bệnh dịch đó cả.

Thời gian ở chiến trường Hạ tướng quân vẫn luôn vui vẻ tập luyện cùng binh sĩ hằng ngày nên…
Đến khi Cố Mạn lau miệng, y vui vẻ chạy đến trước mặt Duệ vương, cúi đầu trước hắn.

Duệ vương hiểu ra y muốn hắn khen nên lập tức xoa đầu y.
- Ngươi giỏi lắm, nhưng sau này có làm gì cũng phải hỏi ý ta nghe không.
Cố Mạn gật đầu rồi chạy lại bàn lựa hai trái táo chín nhất, đem nó đến trước mặt đưa cho Duệ vương.

Châu Vĩnh nhếch miệng, y chạy đến giật lấy táo trên tay Cố Mạn rồi cắn mạnh một cái.
- Grừm…
Cố Mạn trừng mắt nhìn Châu Vĩnh cướp thức ăn của mình, y lao nhanh về phía Châu Vĩnh đã giữ lấy tay người lúc nào không hay rồi cắn lấy tay Châu Vĩnh.

Mọi người hoảng sợ vội chạy vào tách Cố Mạn ra, nhưng còn tách y lại cắn mạnh hơn.
Duệ vương vuốt mặt thở dài.
- Ta quên nói cho mọi người biết, Cố Mạn rất thù dai, vết sẹo trên mặt ta không phải luyện kiếm mà có mà do y cào.
- Vậy…
Duệ vương đi đến xoa đầu Cố Mạn, hắn trầm giọng gọi tên y.
- Cố Mạn, mau thả ra.

Ta không đói nên không sao.
Cố Mạn nhìn hắn nghi ngờ, thấy hắn gật đầu chắc nịch Cố Mạn mới chịu buông Châu Vĩnh ra.

Duệ vương chỉ vào vết cắn trên tay Châu Vĩnh lắc đầu.
- Ngươi không được làm vậy nữa, ghi nhớ những gương mặt ở đây, họ là người tốt không có ý hại ngươi.
- Ưm…
Cố Mạn ngoan ngoãn gật đầu, y đi đến cụp tai cúi đầu với Châu Vĩnh rồi l.iếm lên vết thương trên tay y.

Quả nhiên vết thương đã nhanh chóng biến mất, đến vết sẹo cũng không hề có.

Châu Vĩnh nhìn cánh tay mình rồi lại nắm lấy hai cái tai màu trắng của Cố Mạn hớn hở.
- Đại tiên tiên, huynh là tiên nhân giáng trần sao? Đã dễ thương lại còn giỏi nữa.
Duệ vương gạt tay Châu Vĩnh ra khỏi tai Cố Mạn chán nản lên tiếng.
- Buông tay ra đi, mặt Cố Mạn khó coi lắm rồi.
- Xin lỗi, ta vui quá mà thôi, đừng giận ta nha..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận