Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà


Duệ vương bật cười khi nghe người của mình thuận lại mọi chuyện, Tiểu Mai và Tiểu Hồng nghe xong lại quay sang giận dỗi hắn.

Tiểu Mai bĩu môi chống cằm.
- Đúng rồi, kịch hay lại không để hai quận chúa tham gia, Duệ vương là nhất rồi.
- Ta lo sức khỏe hai muội không tốt nên mới để hai người nghỉ ngơi.

Nếu thích thì ngày mai có thể cùng tham gia xem kịch được mà.
- Là huynh nói đấy nhé.

Mà Cố Mạn đi đâu rồi sao muội không thấy?
Duệ vương thở dài, Cố Mạn có bao giờ ngồi một chỗ đâu cơ chứ? Lúc nào nhớ đến hắn mới chạy đi tìm, bây giờ đến đói cũng không về tìm hắn mà chạy thẳng đến ngự thiện phòng.

Năn nỉ người ở đó làm thức ăn cho mình, ăn tại chỗ, ăn xong lại chạy đi chơi.
- Đừng nhắc nữa, đến khi chơi chắn sẽ về thôi.
- Duệ vương…Duệ vương… huynh xem này…
Tiểu Hồng hét lớn gọi hắn lại chỗ Lãnh Cung Nghi, Tiểu Hồng đang kiểm tra mạch lại cho Lãnh Cung Nghi vô tình nhận ra đầu ngón tay y đang cử động.

Mọi người nín thở nhìn xem thật hay không, bên ngoài Gia Dung bế Thiện Ngôn cùng Châu Mộc đi vào.

Nhìn mọi người cứ nhìn chằm chằm vào Lãnh Cung Nghi, Châu Mộc nheo mắt hỏi họ.
- Mọi người đang làm trò gì vậy?
- Lãnh Cung Nghi cử động tay rồi.
Hai người nhanh chóng đi vào, họ đi đến bên giường cũng như mấy người kia mà âm thầm chờ đợi.
Bất ngờ hàng mi Lãnh Cung Nghi khẽ động đậy, y chậm rãi mở mắt nhìn mọi người rồi nhanh chóng nhắm lại.

Có lẽ vì y đã ngủ khá lâu nên mắt y chưa thể tiếp nhận được thứ ánh sáng này.

Lãnh Cung Nghi phải mất một lúc, chớp chớp mắt mấy lần mới có thể tiếp thu được nó.
Duệ vương nhìn hoàng huynh mình đang mở mắt nhìn hắn lập tức lao vào ôm chầm lấy.
- Cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi…
- Ta chưa chết sao?

- Không, là mọi người đã chết theo huynh xuống âm ti rồi.
- …
Lãnh Cung Nghi đen mặt, câu trả lời gợn đòn của hắn thật làm người khác cảm động.

Lãnh Cung Nghi nhìn quanh, y không thấy Hạ tướng quân đâu vội nắm lấy tay hắn hỏi dồn.
- Hạ tướng quân đâu rồi?
- Y… vẫn chưa tỉnh.
Mọi người đều đứng sang hai bên để cho y thấy người nằm bên kia giường chính là người y mong thấy nhất.

Lãnh Chung Nghi hoảng sợ, y ngồi dậy muốn chạy sang phía đối diện nhưng lại không thể.
- Chân… chân ta sao thế này?
Lãnh Cung Nghi sờ hai chân của mình, nó không hề có cảm giác.

Tiểu Mai kiểm tra thử cho y, nàng xua tay.
- Không sao, chỉ là huynh lâu ngày không cử động nên chân có phần mất cảm giác, tập luyện sẽ không sao nữa.
Lãnh Cung Nghi nhìn sang bên kia giường, y muốn sang cùng với người đó.

Duệ vương biết y đang nghĩ gì, cuối người bế lấy y đi sang giường bên cạnh nhẹ nhàng đặt xuống.
- Như vậy huynh hài lòng rồi đúng không?
- Đa tạ đệ.
Lãnh Cung Nghi được nằm trong tay người, hơi ấm quen thuộc, mùi hương quen thuộc làm y an tâm hơn phần nào.

Lãnh Cung Nghi v.uốt ve gương mặt của Hạ tướng quân, y chớp chớp mắt nghẹn ngào.
- Ngươi gầy đi rồi, tại sao lại gầy thế này? Ngươi mau tỉnh dậy đi, ta… ta rất nhớ ngươi…
Lãnh Cung Nghi bật khóc, y ôm chặt lấy Hạ tướng quân nấc nghẹn.

Mọi người nhìn nhau rồi lặng lẽ ra ngoài nhường lại không gian nơi này cho y.
Lãnh Cung Nghi gượng người hôn lên môi Hạ tướng quân, y mỉm cười nằm trên ngực y thủ thỉ.
- Ngươi có biết không, ta đã đi dạo một vòng âm ti đấy.

Nơi đó thật đáng sợ, ta thật sự không muốn đến đó chút nào.


Người đời không phải nói mình ngay thẳng sẽ không đến âm ti sao? Tại sao ta lại đến?
- …
Lãnh Cung Nghi lau nước mắt, y tiếp tục kể lể với Hạ tướng quân.
- Ta đã đứng bên một chiếc cầu, ta đã chờ ngươi đến dẫn ta về nhưng chờ hoài không thấy ai cả.

Ta đã đợi ở đó rất lâu, đến khi ta hết kiên nhẫn thì có người xuất hiện nhưng người đó lại không phải là ngươi.
- …
- Ngươi biết không, ta đã gặp một con cửu vĩ hồ, nó nói sẽ đưa ta đến gặp ngươi.

Ta đã cầu xin nó hãy đưa ngươi trở về với ta và nó đã đồng ý.

Vậy nên, Hạ tướng quân Hạ Sở Chi mau mau tỉnh dậy trò chuyện với ta đi.
Lãnh Cung Nghi nằm trong lòng Hạ tướng quân, y ngân nga giai điệu bài hát quen thuộc mà lúc nhỏ mẫu thân y vẫn hay hát cho y nghe.

Y mong Hạ Sở Chi có thể nghe được giọng hát của y và nhanh chóng chạy về phía y.
Tại cung Định Lập, Diệp Thái An đang xem lại quy định trong cung, ả ta muốn lấy lòng Duệ vương bắt buộc phải thuộc nó.

Nhưng nhìn điều lệ và hình phạt ả ta chau này gắt gỏng.
- Thứ quỷ yêu gì thế này? Cái này mà là quy định sao?
- Công chúa bớt giận, nô tì nghe nói cái này là do ba vị công chúa đã làm ra.

Hậu cung hiện tại là do họ quản.
- Hậu cung Đại Duệ thật sự không có một phi tần nào?
- Là thật, trước khi cũng có người vào tuyển phi, nhưng chỉ được hai ngày đã mất tích không dấu vết.

Người trong cung không được nhắc đến chuyện đó nên nô tì có hỏi gì cũng không được.
Diệp Thái An gõ gõ tay lên bàn, ả nhớ lúc nãy có đi ngang qua một nơi, nó rất rộng và có rất nhiều người bên trong.
- Ngươi nói xem, chỗ chúng ta đi ngang qua lúc nãy là nơi nào?
- Là Dạ Yên cung, lớn nhất hoàng cung.

Nơi đó là nơi ở của ba vị công chúa, thừa tướng, đại tướng.

Diệp Thái An nhếch miệng, ả không tin Duệ vương nhìn thấy ả không động lòng.

Nhìn lại bản thân trong gương, ả cười tự mãn rồi lên giường nghỉ ngơi.
Trên mái nhà một bóng người vừa lướt qua, bóng đen đó chạy rất nhanh thoắt một cái đã biến mất.
Duệ vương cả ngày nay không nhìn thấy Cố Mạn, hắn có phần lo lắng nên đã cho người đi tìm y.

Mọi người bắt đầu nhốn nháo đi tìm, nhưng họ có lục tung hoàng cung cũng không tìm thấy người.
- Duệ vương vẫn không thấy.
- Chết tiệt, tìm tiếp cho ta.
Duệ vương khoác áo đi ra ngoài, hắn đích thân đi tìm Cố Mạn.

Dạo một vòng quanh cung nhưng vẫn vô vọng, đang lúc phát điên thì phía sau hắn có người lên tiếng.
- Duệ vương… có một phong thư gửi cho ngài.
“Sáng ngày mai ta sẽ quay về.”
Duệ vương nheo mắt, nét chữ này vốn là của Cố Mạn vậy rốt cuộc y đã đi đâu?
- Cho người ngừng tìm kiếm.
- Rõ.
Duệ vương bỏ đến thư phòng, lần này hắn tin Cố Mạn sẽ quay về bên hắn.

Đang ngây người trước bức tranh của y thì bên ngoài lại có tiếng bước chân hớt hãi chạy đến.
- Duệ vương, Tào Nhược công chúa đang gây chuyện với Diệp Thái An công chúa.
- Kệ họ, khi nào có người chết đã báo, gọi Châu Thủy đi.
- Vâng.
Tại ngự hoa viên, Tào Nhược tay cầm kiếm chĩa thẳng vào người Diệp Thái An quát lớn.
- Khốn kiếp, ngươi có thể nói gì cũng được nhưng động đến người của ta thì coi chừng.
- Hạ đẳng mãi mãi là hạ đẳng, bỏ nước để chạy theo nam nhân thì làm được gì?
- Ý của công chúa nói nương tử ta là thứ bần hàn?
Diệp Thái An quay người, nhìn nam nhân trước mắt liền đỏ mặt e thẹn.
- Ta nào có ý đó.
Châu Thủy lướt qua người ả, đi đến bên cạnh Tào Nhược kiểm tra nàng một lượt thở phào.
- May quá nàng không sao.
- Thϊếp thì làm sao được chứ? Không phải chàng đang cùng mọi người chuẩn bị đi săn sao?
- Nàng quan trọng hơn, đi thôi, ta đưa nàng đi cùng.
Hai người không hề quan tâm đến sự có mặt của Diệp Thái An, mặc cho cô ta tức giận la hét phía sau họ cũng chẳng thèm quay đầu nhìn lại dù chỉ một cái.
Sáng sớm hôm sau, mọi người đã có mặt trên triều, tin Doạt vương đã tỉnh cũng được thông báo.

Ai cũng thở phào, chỉ còn mỗi Hạ tướng quân, nếu như người tỉnh không phải tết này sẽ vui hơn nữa sao?

Đang bàn về Doạt vương thì người của Tư An quốc đi vào, mọi người chỉ phất tay rồi bàn tiếp chuyện của Doạt vương.
- Duệ vương đến.
Tiếng hô to rõ vang lên, mọi người chỉnh lại y trang rồi hành lễ trước hắn.

Duệ vương phất tay cho mọi người đứng dậy, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Diệp Thái An lạnh giọng.
- Người của Tư An quốc có chuyện gì muốn nói sao?
- Thần là Diệp Thái An, công chúa Tư An quốc đến đây đến cần thân.
- …
Mọi người im lặng, họ đã bàn nhau không xen vào chỉ im lặng đứng coi.

Đến người khó ở nhất cũng chỉ lùi lại sau một bước nhìn đám người Tư An quốc chép miệng.
- Các người… chết chắc rồi.
Duệ vương nhướng mày, người này rất thẳng thắng, hắn muốn xem ả ta chịu đựng được bao lâu.
- Điều kiện để cầu thân?
- Người có ta và thêm một nước vững mạnh làm đồng minh.
Hạ Hạ tròn mắt nhìn ả ta buộc miệng nói.
- Vương hậu còn chưa lên tiếng, ngươi mạnh miệng thật.
- Vương hậu? Theo ta được biết hậu cung Đại Duệ quốc chưa có một phi tần nào cả.
Tiểu Mai không ưa nổi ả, nàng mỉm cười lên tiếng.
- Vậy xin hỏi Diệp Thái An công chúa có tài lẽ gì?
- Cầm, kỳ, thi, họa, ta đều biết.

Binh đao chiến lược đã đã học qua, cũng đã từng đánh trận.
Mọi người lau mồ hôi khi nghe ả nhắc đến bốn từ đầu, Duệ vương trầm ngâm rồi chỉ tay đại vào một người ra lệnh.
- Ngươi… nói cho trẫm biết, vị công chúa này với phù thủy của trẫm ai hơn ai?
- Luận về sắc phù thủy hơn, luận về tài thì thần không biết vì vẫn chưa biết vị công chúa này có tài gì?
- Nói cũng có lý.
Duệ vương lại tiếp tục im lặng, mọi người cũng không ai nói gì.

Hạ Hạ lén ném trái cây xuống cho bọn họ, Tiểu Mai lại cho người dọn hẳn tiệc để ngồi chờ quyết định của Duệ vương.
- Duệ vương còn bận suy nghĩ nên mọi người từ từ ăn để chờ đợi.
Diệp Thái An tỏ ra không hài lòng, ả che miệng lên tiếng.
- Duệ vương, người đã có câu trả lời chưa ạ?
Duệ vương thở dài, hắn còn chưa kịp lên tiếng đã có tiếng bên ngoài vọng vào.
- Muốn Duệ vương trả lời thì phải thông qua người trên cả vương..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận