Duệ vương đen mặt, nhưng nhìn Cố Mạn cười tươi đến thế thì hắn nguyện chịu tất cả.
Duệ vương tựa người vào gốc cây, ánh mắt mơ màng buộc miệng nói.
- Ta vẫn luôn thắc mắc một chuyện.
- Chuyện gì?
- Rốt cuộc bốn năm mất tích ngươi đã đi đâu?
Nụ cười trên môi Cố Mạn vụt tắt, y cứ tưởng hắn đã quên đi chuyện đó nhưng không ngờ hắn lại nhớ rõ đến vậy.
Cố Mạn gượng cười, y ngắt lấy đóa mạn châu sa hoa dưới chân trầm ngâm nhớ lại khoảng thời gian trước đây.
Duệ vương biết mình gợi lại những chuyện không vui của hắn vội xua tay.
- Không cần phải trả lời ta đâu, ngươi coi như chưa từng nghe thấy là được.
- Ta đã trở về thế giới của ta, nơi ông, ba, mẹ, anh chị ta đang sống.
- …
- Ngươi có thật sự muốn nghe trong bốn năm ta biến mất ta đã trải qua những gì không?
Duệ vương gật đầu thay câu trả lời của mình, hắn thật tâm muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với y.
Vì sau lần đó y trở về hắn thấy y có điều gì đó giấu mình, gương mặt vẫn rạng rỡ như trước kia nhưng sâu thẳm trong mắt y lại đượm buồn.
Mỗi khi nhìn vào đôi mắt vui tươi kia trong đầu hắn luôn hiện lên một câu hỏi “Trong suốt bốn năm y mất tích rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với y?”
Cố Mạn mỉm cười, y tựa vào người hắn nhớ lại chuyện trước đây.
Chuyện mà y không bao giờ cho ai biết nhưng bây giờ thì khác, y nghĩ hắn cũng có phần trách nhiệm khi biết được chuyện này.
- Ta nhớ lúc đó…
Lúc đó y đã tìm được đường về nhà nên rất háo hức, cứ ngỡ về được nhà thì y sẽ không còn phải chịu bất kỳ tổn thương gì nữa.
Nhưng bước ra thế giới trước kia của mình y đã thực sự rất sốc, mọi thứ hoàn toàn thay đổi.
Y đến đây chưa được bao lâu thì trở về nhưng khi y trở về lại là chuyện của hai trăm năm sau.
Y ròng rã bốn năm đó để tìm lại tung tích trước kia của ba mẹ mình, nó đối với y thật sự là điều khủng khϊếp.
Tại thành phố X… đường xá xe cộ tấp nập, mấy ngôi nhà cao chọc trời làm y choáng váng.
Cố Mạn ngơ ngác đi trên đường, y cũng nhìn y vì cách ăn mặc quái dị.
Cố Mạn biết thế giới ở đây đã thay đổi, muốn tìm lại người e có là không.
Y không biết bắt đầu từ đâu nhưng muốn không ai chú ý đến mình thì bắt buộc y phải giống họ trước đã.
Cũng may tư chất y vốn thông minh từ bé nên nhìn tiền họ đang dùng, y cũng biết mệnh giá của nó.
Dùng vàng có sẵn trong người đi vào một tiệm vàng đổi lấy nó, cầm lấy một balo tiền rất lớn Cố Mạn mỉm cười rồi đi đến trung tâm gần đó để sắm cho mình bộ quần áo khác.
Cố Mạn hội nhập với họ rất nhanh, y đã tiện tay mua cho mình một căn hộ.
Sau khi ổn định lại tất cả rồi mới đi tìm kiếm thông tin của ba mẹ mình.
Cố Mạn lựa chọn đi đến một bảo tàng lớn gần nơi mình sinh sống, không biết vì sao y lại chọn nó nhưng y chắc chắn bên trong có thứ y muốn tìm.
Y chậm rãi bước dọc hành lang ngắm nhìn những thứ được sắp xếp bên trong.
Đến một bước họa chân dung y lại khựng người khi nhìn thấy bức họa kia chính là Vương Phiến Bá Duệ, bên dưới còn có một câu nói nổi tiếng của hắn được viết rõ to “Vương có thể đoạn tụ tại sao dân lại không?”.
Cố Mạn che miệng phì cười, y muốn đưa tay sờ lên bức họa nhưng đã có một bàn tay khác giữ chặt.
- Xin lỗi, nhưng không được chạm tay vào bất kỳ những thứ có ở đây.
- A… ta xin lỗi.
Cố Mạn vắn mái tóc dài của mình lên, y nhìn người vừa lên tiếng lại tròn mắt kinh ngạc khi thấy người đó rất giống người trong bức hình.
Cố Mạn có thể nhận ra người người chính là Duệ vương ở kiếp này, chỉ có điều người bên cạnh hắn lại không phải là y.
Cố Mạn mỉm cười rồi quay người đi tiếp, y đi đến trước một con dao, thoạt nhìn y đã nhận ra nó chính là con dao lúc trước của mình thường dùng.
- Cái này…
- Xin lỗi… tôi sẽ lâu cho ngài…
Phía bên kia có tiếng ồn ào làm cho Cố Mạn chú ý, một thiếu niên đang quỳ gối lâu vết dơ trên giày của tên kia.
Cố Mạn chau mày, vì thiếu niên kia đội mũ nên y không nhìn rõ khuôn mặt.
Bước chân đi đến gần người kia, vừa hay tên đó giơ chân muốn đạp thiếu niên kia.
Cố Mạn bình thản đi đến đạp mạnh vào gối tên đó khiến hắn ngã sang một bên.
Mọi người ngạc nhiên khi thấy có người lại dám ra tay ở nơi này, Cố Mạn còn chưa kịp đỡ thiếu niên kia lên thì đã có ba bốn người đi đến vây quanh y.
- Tên khốn, mày dám đánh cả đại thiếu gia?
- Thích thì cứ lên.
Cố Mạn đưa tay lên phía trước ngay lập tức con dao được trưng bày bên trong bảo tàng rung lắc dữ dội rồi lao nhanh về phía chỗ y.
Mọi người kinh hãi, ai cũng lùi ra sau không dám lên tiếng.
Cố Mạn hừ lạnh rồi đỡ thiếu niên kia đứng lên, kéo chiếc mũ che đi gương mặt kia y lạnh giọng.
- Câu xin lỗi nếu dễ nói đến như thế thì mãi mãi cậu chỉ đáng để người khác chà đạp.
- Tôi…
- Thà bị người chà đạp thì không sao, nhưng để chó chà đạp mình thì hơi bị nhục nhã đấy.
Cố Mạn nói xong liền nắm tay người đó lôi đi, đứng trong góc bỗng có khóe môi nhếch lên lẩm bẩm.
- Cố Ninh Ninh?
Cố Mạn lôi người đó đến một quán cà phê, y nhìn thiếu niên trước mặt nhếch miệng.
- Cậu… tên gì?
- Cố Ninh Ninh, mọi người hay gọi tôi là Ninh Ninh.
Cảm ơn anh đã cứu tôi.
Cố Mạn uống ly nước trên tay mình nheo mắt nhìn Ninh Ninh, cậu ta có gì đó rất quen thuộc.
Cố Mạn buộc miệng nói với cậu ta.
- Có thể cho tôi xem mặt cậu được không?
- Dạ?
Nhìn gương mặt ngơ ngác của cậu Cố Mạn phì cười, y quả thật không sai, không ngờ ở thế giới này y lại ngây thơ yếu đuối thế này.
Nhìn dáng vẻ gầy gò của cậu Cố Mạn thở dài đứng dậy.
- Đi thôi, tôi mời cậu ăn tối.
- Tôi…
- Yên tâm, tôi không ăn thịt cậu đâu mà sợ, cậu không thấy hai chúng ta khá giống nhau sao?
Cố Mạn nói xong lại rời đi, Ninh Ninh đưa y đến một quán ăn ven đường, vừa nhìn thấy Ninh Ninh bà chủ quán đã rôn rã.
- Ninh Ninh, con về rồi sao?
- Vâng.
Dì à, đây là bạn con, cậu ấy muốn kiếm quán ăn nên con đã đưa về đây.
Cố Mạn nhìn quanh căn nhà một lượt, không quá lớn và có hai tầng.
Bên dưới là quán ăn bên trên chắc là nơi ở.
Người phụ nữ kia nhìn thấy y vô cùng ngạc nhiên, bà ta đi đến nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ của y không hề chớp mắt.
- Cậu… trông rất giống với Ninh Ninh, đến màu mắt cũng rất giống.
- Không phải màu mắt của cậu ấy là màu nâu sao?
Người phụ nữ kia lắc đầu.
- Không, là màu đỏ.Nó không phải đỏ tươi như cậu mà là đỏ thẫm.
- Hai người nói gì bên ngoài vậy? Con đói lắm rồi.
- Ta vào ngay.
Cố Mạn theo chân người phụ nữ kia vào bên trong, vì là đầu giờ chiều nên quán khá vắng.
Chỉ có ba bàn và bàn của cậu nữa là bốn, mùi thức ăn bay lên rất thơm, nó làm cậu không thể nào cưỡng lại nổi.
- Cái này là cảm ơn anh đã cứu tôi lúc đó.
- Con lại chạy đến bảo tàng đó sao?
- Không phải lúc trước ba đã nói bên trong đó có một con dao gia truyền của nhà ta sao?
Cố Mạn vừa nghe đã biết họ nhắc đến con dao nào, y lấy con dao trong người đặt lên bàn trầm giọng hỏi hai người.
- Có phải cái này không?
- Cậu… lấy nó khi nào?
- Tiện tay lấy đi thôi.
- !!!
Hai người Ninh Ninh nhìn nhau, đây là bảo vật thuộc bảo tàng tư nhân của Vương gia.
Vậy mà y nói thuận tay không hè ngượng miệng một chút nào.
Cố Mạn đem nó cất lại vào trong người, y chép miệng.
- Vẫn chưa thể giao nó cho cậu được, đợi thời cơ thích hợp tôi sẽ tự mình giao cho cậu.
- Chuyện này…
- Cậu đang học đại học sao?
Ninh Ninh gật đầu.
- Tôi học năm nhất, còn anh.
- Tôi mới chuyển đến đây, ngày mai mới đi tìm trường, nếu được cậu có thể giới thiệu cho tôi được không?
- Tôi…
Ninh Ninh có chút chần chừ nhưng vẫn gật đầu đồng ý với Cố Mạn.
Cố Mạn biết hiện tại chỉ có thể dựa vào người này mà tìm lại được những gì còn sót lại của ba mẹ mình trước kia.
Cố Mạn ăn xong đã xin phép ra về trước, trước khi rời đi hai người đã trao đổi số điện thoại của nhau.
Đợi Cố Mạn đi hẳn người phụ nữ kia mới tò mò lên tiếng.
- Con không thấy cậu thanh niên kia rất giống con sao?
- Vâng, con đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ấy.
- Ninh Ninh nhà ta cuối cùng cũng có bạn, dì vui lắm.
Người phụ nữ kia xúc động lau nước mắt đây là lần đầu tiên bà thấy cậu dẫn bạn về nhà.
Không hiểu sao bà lại rất tin tưởng người thiếu niên kia, nếu có người đó bên cạnh con trai bà thì có lẽ thằng bé sẽ không bị ức hϊếp nữa.
Bà dù không phải mẹ ruột của cậu nhưng đối với bà cậu là tất cả, mặc ai nói bà lo chuyện bao đồng nhưng chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cậu bà cũng đủ hạnh phúc rồi.
Bà chỉ mong cậu có thể như những đứa trẻ khác vui vẻ sống qua ngày, không buồn phiền về bất kỳ điều gì cả..