Cố Mạn không thèm để ý đến Duệ vương mà tiếp tục làm công việc vẫn còn dang dở của mình.
Duệ vương có chút bần thần, hắn vì tức giận không kiềm chế được cảm xúc của mình mà trực tiếp dùng ma lực hất ven Cố Mạn sang một bên khiến vai cậu đập vào vách đá gần đó.
- Hự…
- Vương hậu…
- Ngươi còn dám gọi tên y ?
- Duệ vương người hiểu lầm rồi…
Nam nhân kia có chút sợ hãi, y muốn đứng lên cũng không được vì vết thương trên mu bàn tay và hông của y.
Duệ vương tiếng lại gần hắn nhìn thấy vết thương rắn cắn trên tay và hông của tên kia thì có chút kinh ngạc.
- Ngươi…
- Lúc đầu là vương hậu nhờ bên hậu cần vào đây dọn dẹp một chút, ta đi trước muốn xem qua một chút rồi về gọi người.
Không may lại bị rắn cắn do có chút hoảng sợ nên mới ra nông nổi này.
Duệ vương người trách sai vương hậu rồi.
Duệ vương nghe xong đầu đuôi câu chuyện hắn có chút tự trách, vội chạy lại chỗ cậu định đỡ cậu dậy liền bị Cố Mạn hất mạnh tay ra.
Ánh mắt cậu lộ rõ sự thất vọng nhìn hắn.
- Tránh ra không cần ngươi quan tâm.
- Cố Mạn…
- Tên ta không phải tên cẩu thích gọi là gọi.
- Ta sai rồi, ta xin lỗi là do ta hồ đồ…
- Ngươi…ta nói ngươi là cẩu cũng đáng.
Cố Mạn đứng dậy, cậu lau đi vết máu trên khóe miệng nhưng lại khựng lại vì hình như đang nhớ ra vấn đề gì đấy.
Cậu nhìn bàn tay còn dính máu của mình rồi lại vội xoay người móc miệng để nôn ra.
- Ọe…ọe…khốn kiếp…
- Cố Mạn ngươi sao vậy ?
- Ông đang mang cốt nhục của tên kia.
- !!!
- Ông mà chết sẽ lôi tên cẩu nhiều chuyện ngươi đi cùng.
- Cố Mạn…
- Câm miệng.
Cố Mạn trừng mắt nhìn hắn khiến Duệ vương có chút sợ, hắn ngoan ngoãn đứng một bên chờ cậu nôn ra hết.
Cố Mạn sau một hồi nôn ra thì cậu cảm giác sức khỏe mình như đang tuột dốc.
Cậu chống tay vào tảng đá, cố điều hòa lại nhịp thở.
- Cố Mạn…
- Ngươi phiền thật đấy, biến đi cho ta nhờ.
- Ta…xin lỗi…ta…chỉ vì ta có chút nóng giận…
- Nóng ? Nóng cái tổ tông nhà ngươi, ngươi có biết ngươi xém chút nữa làm ta chết đấy không hả.
Thân làm vương nhưng chưa truy xét lại đùng đùng nổi giận vậy ngươi định làm chuyện lớn như nào ?
- Ta…xin lỗi…
- Hừ.
Gϊếŧ người mà không phải chết ta đã gϊếŧ tên cẩu vương nhà ngươi lâu rồi, ta thật muốn đem tên cẩu nhà ngươi vào lò luyện đan của ta luyện 7749 lần rồi đem cho ngươi thả cho cẩu ăn.
- !!!
Cố Mạn không hề quan tâm hắn có tổn thương hay không, trực tiếp dùng những lời khó nghe để mắng chửi hắn.
Duệ vương gương mặt thật sự biết hối lỗi, hắn biết mình xém chút nữa đã gây họa lớn nên chỉ đành im lặng đứng một bên nghe cậu oán trách.
Cố Mạn sau khi chửi xong lại phất tay áo bỏ đi, cậu quả thực không muốn nhìn mặt hắn thêm lần nào nữa, hắn hết lần này đến lần khác đều khiến cậu nổi đóa, Duệ vương khóc không thành tiếng, vội chạy theo cậu chỉ mong cậu tha thứ cho mình.
- Cố Mạn…
- Cút.
- Cố Mạn…ta sai rồi…sai thật rồi…
Cố Mạn xoay người nhìn thẳng vào Duệ vương mỉm cười thật tươi, hắn cứ tưởng cậu đã suy nghĩ lại nhưng không …
‘‘Bụp…bụp…bụppp…bốp…bốp…’’
Cậu mỉm cười rồi bàn tay nắm thành quyền trực tiếp ra đòn vào bụng hắn, chưa dừng lại ở đó.
Cậu còn thuận chân bồi thêm cho hắn mấy cú đạp.
- Chết ngươi này, dám mưu hại ông, chết ngươi này…đi chết đi.
Hít chung bầu không khí với ngươi chính là nổi nhục lớn của lão tôn.
- ???
- !!!
Mọi người đều mắt chữ a miệng chữ o khi tận mắt chứng kiến màn đánh đấm đầy bạo lực kia của cậu, mà người chịu trận không ai hết lại là Duệ vương.
- Dừng tay…ngươi đang làm gì vậy hả ? Mau dừng tay lại…
- Ta đánh chết ngươi…
Châu Vĩnh đang nằm nghĩ bên trong nghe người của mình nói hắn đi tìm cậu rồi không biết vì sao lại bị đánh trước toàn trại.
Y đã rất lo lắng cho hắn vội chạy ra nhìn thấy cậu đang ra tay với hắn thật liền chạy đến đẩy ngã cậu sang một bên, vội ôm lấy hắn gương mặt đầy căm ghét nhìn cậu oán trách.
- Vương hậu…người có trách thì trách ta…xin đừng ra tay với huynh ấy như vậy được.
- ???
- Châu Vĩnh…đệ mau tránh sang một bên đi.
- Không, đệ không tránh, huynh xem vương hậu đã đánh huynh ra nông nổi gì rồi.
Cố Mạn bị y bất ngờ đẩy ngã nên sẵn đang cơn tức giận trong người lại thêm chuyện này nữa cậu đứng dậy, chỉnh lại y phục đi đến trước mặt Châu Vĩnh nhếch miệng.
- Vương…
‘‘Chát’’
- Ngư…
‘‘Chát’’
Vĩnh Châu bất ngờ vì bị cậu giáng cho hai cái tát đến má y cũng đã sưng lên.
Duệ vương ánh mắt ngạc nhiên nhìn cậu rồi vội ôm y vào trong người để tránh cậu lại ra tay với y.
Cố Mạn nhìn thấy hành động kia của hắn lại càng tỏ ra khinh bỉ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Châu Vĩnh khẽ nhếch mày.
- Sói không tru cẩu lại tưởng mình là vua ?
- Duệ vương…đệ…
Duệ vương dù trong tay đang ôm Châu Vĩnh nhưng ánh mắt của hắn nãy giờ vẫn đặt lên cậu.
Chất giọng mang nặng hàn khí kia đây chính là lần đầu hắn nghe thấy.
Mọi người xunh quanh cũng có chút rùng mình, bình thường cậu vui vẻ bao nhiêu bây giờ lại hoắc hóa bấy nhiêu.
Cố Mạn xoay người rời đi, cậu quay trở lại hang động vì cậu đã quyết định sẽ vào đó sinh sống trong thời gian tới.
Hạ Hạ, Tiểu Mai và Tiểu Hồng cũng vội chạy theo cậu, họ sợ cậu sẽ bị tổn thương nên cố gắng tìm cách chọc cho cậu vui vẻ.
Ba người vừa vào bên trong một kết giới mờ ảo lập tức xuất hiện.
Hạ Hạ và hai người ngạc nhiên khi nhìn thấy mọi thứ ở bên trong này.
Mới hôm qua họ vô đây ở đây vẫn chỉ là hang động bình thường sau bây giờ lại có đầy đủ mọi thứ.
Bàn, ghế, bếp nấu, phía bên trong còn có cả giường nữa.
Tiểu Hồng thích thú nhìn ngắm mọi thứ rồi lân la lại gần chỗ cậu nhỏ giọng hỏi.
- Cố Mạn huynh có thể thu nạp mấy người tụi muội vào đây ở được không ?
- Được.
- Thật ?
- Thật.
Bên này sau vách ngăn kia chính là chỗ ngủ của các muội, có đầy đủ cả, yên tâm cửa rất chắc chắn không ai có thể vào được.
Tiểu Hồng nhìn hai người Hạ Hạ và Tiểu Mai rồi cả ba nhanh chóng chạy vào bên trong.
Giương của họ là một tảng đá lớn, được cậu lót một lớp rơm dày rồi mới đến lớp chăn dày bên dưới, nó rất ấm và êm.
Bên trong còn có bàn trang điểm cho cả ba và đặt biệt có một con suối nhỏ chảy ở một góc được cậu trồng vào đó rất nhiều loại cỏ trông rất đẹp.
- Các muội đói thì tự nấu mà ăn, dưới bếp có tất cả, ta mệt nên đừng ai vào làm phiền, kể cả tên cẩu kia.
- Vâng.
Tụi muội biết rồi.
Hạ Hạ nói vọng ra bên ngoài trả lời cậu rồi tiếp tục nghịch nước với Tiểu Hồng và Tiểu Mai.
Cố Mạn cũng trở về phòng mình, chuyện cậu giữ ba người ở lại đây đều có lý do.
Tiểu Mai nấu ăn rất ngon, Tiểu Hồng lại biết làm điểm tâm và rượu Tử Nguyệt.
Còn Hạ Hạ là để cậu đối phó với tên cẩu kia, mọi thứ cậu đã tính toán hết, nên chỉ là đôi bên cùng có lợi.
Cố Mạn vào phòng, cậu cởi bỏ phần trên của y phục, để lộ phần vai trần trắng hồng của mình.
Bên trên đã có một mảng lớn màu xanh tím, cái này chính là lúc nãy do tên Duệ vương kia ban cho cậu.
- Chết tiệt, tên khốn đó, vết thương cũ chưa xong lại thêm vết mới.
Ta cũng là người sao lại thô bạo với ta còn tên khốn Vĩnh Châu kia tốt nhất ngươi giữ y cho kỹ, không ta sẽ bắt tên đó đi luyện đang cho cẩu ăn.
Cố Mạn miệng lầm bầm chửi rủa Duệ vương tay thì xoa xoa lên vết thương trên bả vai mình.
Gương mặt có chút nhăn nhó vì căn bản cậu vẫn là một con người bình thường cũng biết đau và đặt biệt có thù ắc phải trả..