Chiều hôm đó Hạ Hạ đã chuẩn bị một bàn tiệc đơn giản, tất cả đều có mặt nhưng chỉ trừ hắn.
Cậu có chút hụt hẫng thất vọng nhưng cũng vui vẻ với mọi người.
- Nào, chén này ta cạn với mọi người hẹn sớm ngày gặp lại.
- Cố Mạn…huynh…
- Ta không sao.
Cố Mạn uống cạn ly rượu trên tay mình, cậu dường như không hề cầm đũa mà chỉ uống.
Tâm trạng cậu quả thật không tốt, dùng rượu để giải tỏa có lẽ là cách tốt nhất.
Châu Vĩnh có chút chần chừ rồi ngầm ra hiệu cho cậu ra ngoài với mình một lát.
Châu Vĩnh đứng dậy đi ra bên ngoài, y đi đến ngồi xuống bên cạnh hồ sen, ngắm nhìn đóa hồng liên đang tắm mình trong ánh hoàng hôn thì bất ngờ lên tiếng.
- Ngươi có chuyện đang giấu đúng không?
- Sao ngươi lại nói vậy.
- Ta nhìn thấy được điều đó trong mắt ngươi, khi Duệ vương rời đi ngươi đã chần chừ.
- Vậy sao.
Cố Mạn bước đến bên cạnh y, dựa lưng vào cột gỗ phía sau đưa ánh mắt nhìn ra xung quanh.
Cậu không biết phải nói gì với y nên chỉ biết cười nhạt mà im lặng.
Châu Vĩnh không vì câu trả lời hờ hững của cậu mà khó chịu, y đuaq tay xuống làng nước mát vẫn không hề nhìn cậu lấy một lần.
- Duệ vương từ nhỏ đã mất đi tình thương của mẫu thân, thái hậu chỉ luôn áp đặt huynh ấy mọi thứ đến việc phải nhường nhịn đế vương.
Huynh ấy mỗi khi mệt mỏi hay gặp chuyện buồn sẽ trốn vào trong tủ lớn mà khóc.
-…
- Có lúc lại bị phụ hoàng bắt tập luyện binh đao đến lúc ngất đi, hai tay đau rát vẫn phải nghiến răng âm thầm chịu đựng.
Huynh ấy dường như không có bạn ngoài Hạ tướng quân, Phạm thừa tướng và ta.
- Ngươi nói chuyện này với ta làm gì?
- Huynh ấy đã phải sống trong cái vỏ bọc mạnh mẽ, lạnh lùng, tàn bạo này rất lâu rồi.
Từ khi năm huynh ấy mười hai tuổi, tự tay gϊếŧ chết thuộc hạ của mình.
-…
- Huynh ấy luôn để ý đến những hành động nhỏ của ngươi, ánh mắt huynh ấy dành cho ngươi tràn đầy niềm tin, sủng hạnh.
Ngươi như là ánh sáng của huynh ấy, ngươi giống như mà ánh bình minh mà huynh ấy hướng đến.
- Châu Vĩnh…
- Cố Mạn, ngươi có thể hứa với ta dù có chuyện gì cũng sẽ về bên huynh ấy được hay không.
Ngươi lạnh nhạt cũng được, chán ghét cũng được nhưng xin ngươi đừng bỏ rơi huynh ấy.
- Xin lỗi.
Nhưng nếu có duyên chắc chắn sẽ trùng phùng.
Cố Mạn chỉ để lại một câu rồi âm thầm rời đi, ngón tay Châu Mộc đang khẽ chuyển động nhẹ trên mặt nước thì khựng lại.
Khóe mắt y chảy xuống một dòng lệ nhưng y cũng không cản cậu lại mà vẫn im lặng ngồi đó.
Cố Mạn bước vào, cậu uống cạn ly rượu đầy rồi cũng đến lúc tạm biệt.
Cậu dẫn theo ba người Tiểu Mai, Tiểu Hồng và Lãnh Cung Nghi.
Bốn bóng người âm thầm lặng lẽ bước trong bóng chiều tà, họ bước ra khỏi Dạ Uyên cung tiêu soái bước trên con đường dài phía trước.
Ra khỏi hoàng cung cậu đi chậm lại một chút, cố ý như đang chờ đợi ai đó.
Bỗng trên trời có thứ nhỏ li ti đang rơi xuống, cậu đưa tay mình ra nhận nhận lấy chúng đôi môi lại cong lên khẽ thì thầm.
- Tuyết đầu mùa, mùa đông đến rồi sao.
- Là tuyết này, mọi người xem là tuyết thật này.
Tiểu Mai không ngừng vui mừng khi nhìn thấy tuyết đầu mùa, nàng vội chắp tay lại nhắm mắt mà cầu nguyện.
Tiểu Hồng và Lãnh Cung Nghi cũng làm theo nàng, Cố Mạn chỉ biết lắc đầu cậu xoay người nhìn về nơi cổng lớn hoàng cung chỉ mong sẽ gặp được ai đó.
Nhưng có lẽ cậu đã quá kỳ vọng, hơn một canh giờ cậu vẫn đứng đó nhưng người cần chờ lại không thấy.
Cố Mạn khẽ cười trên tay nắm chặt lấy góc áo của mình rồi dứt khoát rời đi.
…****************…
Trên tòa thành, một bóng nam nhân cao lớn thân khoác hắc bào uy nghiêm đứng đó nhìn theo bóng lưng cậu.
- Huynh không hối hận chứ.
- Chỉ có vậy y mới có thể hoàn thành tâm nguyện của mình.
- Chỉ tiễn y một đoạn huynh cũng không đành?
- Ta sợ sẽ làm chậm bước của y.
Hạ Hạ thở dài chán nản, nàng thật sự không hiểu vì sao họ yêu nhau nhưng lại không dám đối diện nhau.
Như nhớ ra cái gì đấy, nàng vội tìm trong người lấy ra một túi nhỏ đưa nó đến trước mặt hắn.
- Cái này…Cố Mạn đã cho nhờ muội đưa cho huynh.
Duệ vương tay cầm lấy túi thơm kia, trên đó vẫn là hình con chuột thứ mà cậu ghét nhất.
Nhưng từng mũi kim của cậu đã đẹp hơn trước rất nhiều, hắn lật lại phía sau của túi thơm ánh mắt kinh ngạc khi nhìn thấy mấy chữ kia ‘‘Tâm duyệt người’’ rồi lại che mặt mà bật cười trong chua chát.
- Ha ha ha…
- Huynh…
- Tâm duyệt người, là y đã đồng ý với ta rồi phải không?
- Chúc mừng huynh.
Hạ Hạ bật cười trong nước mắt, nàng mừng cho hắn nhưng cũng buồn thay cho hắn.
Có thể hắn và cậu có duyên mà không có nợ, có thể sợ dây tơ hồng của cậu và hắn vẫn còn nút thắt.
Chỉ cần họ gỡ được nút thắt kia ra thì chắc chắn hạnh phúc này của hai người phải khiến người ta ghen tị.
Duệ vương từ từ mở túi thơm ra, bên trong ngoài thảo mộc còn có một tờ giấy và một chiếc nhẫn.
Hắn lấy tờ giấy được xếp cẩn thận bên trong ra, bàn tay có chút vội vàng mở nó ra.
Bên trong là tất cả tâm tư, những trải lòng của cậu.
‘’ Bá Duệ khi ngươi đọc lá này chắc có lẽ ta đã rời đi, xin lỗi vì thời gia qua đã làm ngươi khổ tâm.
Xin lỗi vì những rắc rối ta đã gây ra cho ngươi, có những chuyện một lời ta không tiện nói được.
Bốn năm qua ta chỉ đi tìm câu giải đáp của chính mình.
Nếu có cơ hội một lần nữa, ta vẫn mong sẽ gặp được ngươi.
Yêu một người đối tốt một người bên cạnh chia sẽ những niềm vui nỗi buồn cùng vượt qua những biết cố trong cuộc sống đó mới là hạnh phúc.
Trải qua hỉ, nộ, ái, ố cùng nhau thì mới có thể trân trọng người bên cạnh mình.
Xin lỗi vì nói những lời vô nghĩa này với ngươi nhưng tuyết đầu mùa có thể gặp nhau đó chính là định mệnh.’’
Duệ vương nắm chặt lấy lá thư, hắn cắn chặt lấy tay mình để tránh khóc thành tiếng.
Cậu vì hắn mà nguyện chờ đợi dưới tuyết đầu mùa, hắn lại vì cậu mà âm thầm đứng dưới tuyết đầu mùa tiễn người đi.
Kẻ đợi người tiễn giống như tương sinh tương khắc, âm thầm vì người kia nhưng đâu ai biết được người kia cũng đang chờ đợi từng khắc từ mình.
Duệ vương lấy chiếc nhẫn bên trong ra nhìn, nó chỉ là chiếc nhẫn bằng vàng bình thường đơn giản nhưng lạ rất lạ mắt, có lẽ là lần đầu hắn nhìn thấy kiểu này.
Nhưng hắn nheo mắt nhìn kỹ bên trong lại có khắc tên của hai người.
Duệ vương khóe môi bỗng chốc cong lên, hắn mang chiếc nhân vào ngón trỏ của mình nhưng lại không vừa.
Hàng lông mày có chút nhíu lại, hắn nhìn chiếc nhẫn trên tay rồi lẩm bẩm.
- Không vừa, có phải là quà của bổn vương không?
- Để muội xem.
Hạ Hạ phản ứng rất nhanh, nàng vội lau đi những giọt lệ vẫn còn vương lên má rồi đi đến nắm lấy chiếc nhẫn cố gắng mang vào ngón trỏ cho hắn.
Nhưng nàng có dùng cách gì thì chiếc nhẫn vẫn chỉ đứng im một chỗ còn ngón tay của hắn thì đã mất đi một mảng da nhỏ.
- Huynh…ha ha ha…hay là không phải ngón này.
-…
Đầu Duệ vương hình như mới nghe một tiếng ‘‘tạch’’ gương mặt tối sầm hắn đưa mắt lườm nàng rồi tự mình lấy chiếc nhẫn thử qua một lượt bốn ngón còn lại.
- Vừa rồi.
- Là ngón áp út, mất hơn hai canh giờ để mang một chiếc nhẫn, bàn tay bổn vương cũng chảy cả máu rồi..