Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà


Cố Mạn thoáng ngạc nhiện, không đợi y lên tiếng Duệ vương đã trực tiếp cắn lấy đôi môi mỏng mền của y.

Cố Mạn mỉm cười, y choàng tay qua cổ hắn nhướng người tham lam đáp trả.
- Bọn họ có cần làm quá vậy không?
- Không làm vậy mà có cái để muội coi sao?
Là đám người Lãnh Cung Nghi, bọn họ đang ở gần đó, cố gắng quan sát hia người họ.

Tiểu Mai gãi đầu, cô tò mò không biết hai người kia đã nói chuyện gì, đang lúc hai người kia cao trào thì bất ngờ Lãnh Cung Nghi trượt chân ngã xuống bên dưới.
Đám người Tiểu Mai cũng ngã theo y, Cố Mạn giật mình bởi tiếng hét sau lưng, y vội buông tay ra khỏi người Duệ vương, cúi mặt ngại ngùng nhìn đám người kia.
- Mấy người…
Duệ vương đen mặt, cả một năm hắn mới tìm ra y, cả một năm hắn mới có thể hôn y, cả một năm hắn mới có thể chạm vào y vậy mà…
Hạ tướng quân vội chỉnh lại y phục, cúi người hành lễ với hắn rồi vội vã chạy đi.

Đám người kia thấy Hạ tướng quân bỏ chạy cũng nhanh chân chạy theo sau người.
Cố Mạn không nhịn được mà bật cười lớn, y đưa ánh mắt long lanh nhìn Duệ vương chậm rãi lên tiếng.
- Tuyết đầu mùa, đem kiệu đỏ, long phục lộng lẫy đón ta về.
- Thật sao?
- Còn nữa, hỉ phục của ta phải là duy nhất, không được cầu kỳ, cũng không sơ sài, là vải tơ tằm không phải vải thô.

Sính lễ ba năm, dân được miễm thuế, phong sắc lập hậu, toàn dân ăn mừng.
Duệ vương nghe y nói, nước mắt hắn chảy dài, hắn không nghe lầm, là y đã đồng ý hắn, là y muốn làm vương hậu của hắn.

Tuyết đầu mùa cũng gần đến rồi, ngày y đi tuyết trắng phủ hoàng cung, ngày y về cũng là tuyết đầu mùa nhưng lại là hoa đỏ.

Duệ vương ôm lấy Cố Mạn xoay vòng, đến khi Cố Mạn không chịu được mới để y xuống.

Cố Mạn nhìn hắn vui mừng không khác gì đứa trẻ, y phì cười nắm lấy bàn tay to lớn chai sần vì cầm kiếm kia dịu giọng.
- Như ngươi nói, ta làm vương mọi chuyện do ta quyết định.

Ta vẫn sẽ đi giúp bách tính, nên khi hôn lễ xong, số ngày ta ở trong cung sẽ ít hơn số ngày ta ở bên ngoài, ngươi không được giận hay oán trách ta.
- Được, tùy ngươi định đoạt.
Hai người không biết đã nói chuyện gì mà đến tận chiều mới trở về, vừa về đến nhà Cố Mạn đã thông báo cho họ biết một tin động trời.
- Tuyết đầu mùa năm nay, ta sẽ gả đi.
- Sao?
- Không phải chứ?
- Không thể nào.
Cố Mạn gật đầu, Duệ vương mỉm cười hôn lên trán y, hắn phải trở về hoàng cung ngay, vì thời gian không còn nhiều, hắn phải tự tay chuẩn bị mọi thứ tốt nhất để đón phi của hắn trở về.
Tiễn hắn một đoạn, Cố Mạn vui vẻ trở về Cổ Kiềm quán, nhìn mọi người đang nhìn mình, y có chút rùng mình hỏi bọn họ.
- Các người thu bớt vẻ mặt muốn gϊếŧ người đó lại đi.
Tiểu Hồng khó chịu.
- Không phải ba năm sao? Sao mới một năm huynh đã muốn gã đi rồi?
Cố Mạn đi đến bên bàn nhỏ ngồi xuống, y cầm lấy sách của mình lên đọc.

Miệng vẫn trả lời câu hỏi của nàng.
- Là ta không nỡ, đã một năm rồi, ta e nếu ta không trở về đám người kia sẽ bức ép huynh ấy mấy.
- Duệ vương ai làm được gì đệ ấy?
Lần này là Lãnh Cung Nghi, y đang coi lại số thuốc mới sắc hôm qua xem chúng đã khô hoàn toàn chưa.

Cố Mạn biết mọi người không thích về cung, y chỉ lắc đầu chậm rãi lên tiếng.
- Không phải là chim trong lồng, ta vẫn có thể tự do bay lượn, mệt mỏi có thể tìm đến hắn kể khổ.

Duệ vương cũng không quản chuyện ta cứu người, hắn chỉ mong ta có thể cùng hắn bái đường thành thân mà thôi.
- …
Mọi người không ai nòi gì, căn bản họ biết tình cảm giữa Duệ vương và Cố Mạn sâu đậm thế nào.

Chỉ là nhất thời họ không chấp nhận được nên mới nói những lời khó nghe như vậy.
Cố Mạn cũng không mấy để ý, y làm xong việc ở đây thì trở về phòng mình.

Ngồi xuống trước gương, bàn tay nhẹ nhàng gạt qua nó, trên gương không còn là hình phản chiếu của y nữa mà là của một nam nhân khác.
- Chủ nhân có gì căn dặn.
- Hai người vẫn sống chứ?
- Vâng.
- Châu Mộc, ta chuẩn bị lên kiệu hoa, ngươi và mọi người bây giờ hãy đến Cổ Kiềm Quán gặp ta.
- Rõ.

Bóng người trong gương dần biến mất, Cố Mạn ngồi gõ gõ tay lên bàn.

Y đang suy nghĩ mình nên chuẩn bị gì cho hôn lễ.
Duệ vương trở về thành trong ngày, gương mặt hớn hở của hắn làm mọi người ngạc nhiên.

Hắn cho mở hội triều gấp, các quan đại thần lần lượt có mặt ngay trong đêm.
Đợi cho mọi người có mặt đông đủ, hắn ngồi trên cao chễm chệ lạnh giọng tuyên bố.
- Đúng ngày tuyết đầu mùa, ta sẽ đi đón vương hậu hồi cung.
- Sao ạ?
Mọi người bên dưới bắt đầu nhốn nháo cả lên, một tên quan bước ra khỏi hàng, người này còn rất trẻ, gương mặt rộ rõ khó chịu cúi đầu thưa.
- Duệ vương, chuyện lập hậu là chuyện trọng đại không phải muốn là được.
Duệ vương hừ lạnh.
- Ngươi biết người ta muốn lập hậu là ai không?
- Thần mạn phép xin hỏi, người đó là ai?
- Là tín ngưỡng của ta, là bùa hộ mệnh của ta.

Ngươi thử hỏi những người đứng đây từ thời thiên đế trước phù thủy Cố Mạn là ai?
Đám người bên dưới nghe hắn nhắc đến hai từ Cố Mạn liền cúi đầu không dám phản đối.

Quan trẻ kia nhìn ai cũng không dám phản khán lấy làm lạ, y định lên tiếng liền bị quan thượng thư đứng bên cạnh cảnh cáo.
- Diệp thái y, ta nghĩ ngươi không nên phía lời thì hơn.

Duệ vương chỉ thông báo chứ không phải xin ý kiến.

Còn phù thủy Cố Mạn, ngươi có thể về tra lại sách, sách có ghi rõ y là ai.
Duệ vương chỉ nhướng mày, hắn nói cho họ những gì cần chuẩn bị, công chúa Hạ Hạ cũng được gọi đến, về hỉ phục hắn muốn nàng đích thân may cho hắn.
Đến gần sáng mọi người mới được ra về, Phạm tướng quân sẽ lên danh sách khách mời các nước lân cận, nội trong ngày mai y phải tra ra hết.
Hoàng cung lại được bận rộn, Hạ Hạ sau khi nghe huynh mình tuyên bố trong lòng nàng vui khôn siết.


Nàng có thể gặp được người đó, người đã tặng cho nàng quả táo rồi rời đi không một tung tích.
Chính tay nàng sẽ chọn vải, chính tay nàng sẽ chọn vật liệu để may lên bộ song long đẹp nhất.

Yêu cầu Cố Mạn đặt ra không phải khó với nàng nhưng có một điều nàng vẫn đang đâu đầu đó chính là số đo của y.
Ngồi nghĩ hoài cũng không thể nào hình dung ra dáng người y bây giờ ra sao.

Hạ Hạ đành đi tìm hắn, hỏi hắn may ra còn biết chút ít thông tin.
‘‘Cốc cốc cốc’’
- Vào đi.
- Huynh, muội có chuyện muốn hỏi.
Hạ Hạ vội bước vào, nàng tay cầm thước tay cầm kéo chạy vội lại chỗ hắn.

Bắt hắn đứng dậy rồi chính tay nàng đo cho hắn đến con số chính xác nhất.
Đo xong cho hắn, nàng có chút khó nói, cứ ấp úng mãi mới dám mở lời.
- Huynh, chỗ Cố Mạn là ở đâu vậy?
- Muội muốn biết để làm gì?
- Muốn may được hỉ phục phải có số đo, hiện tại muội chỉ có số đo của huynh còn y thì chưa.
- Thành Tại Giang, trấn Phủ Hạ, Cổ Kiềm Quán.

Đó là nơi cùng mọi người đang sinh sống.
- Muội nhớ rồi, muội đi đây.
Hạ Hạ nhẩm lại những gì anh đã nói, vội chạy ra ngoài trở về cung mình để chuẩn bị xuất cung tìm người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận