Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà


Cái này ta không biết.
Duệ vương quả thật không biết thật, không thái y nào biết được độc đó là độc gì.

Với lại Hạ tướng quân cũng không có biểu hiện gì, hỏi y y cũng nói mình hoàn toàn đã bình phục nên hắn cũng không quan tâm mấy.
Cố Mạn nhìn Hạ tướng quân, y họa lên người Hạ tướng quân một đạo bùa màu đỏ trước ngực, rồi tiếp tục lấy nụ trầm đốt lên đặt lên trán cho Hạ tướng quân.
Cố Mạn lau tay, y đi lại bàn ngồi, lấy trong túi ra một cuốn sách đã mục nát, chữ được chữ mất bên trong.

Cố Mạn chau mày, tìm từng dòng chữ một, y có nhớ mình đã xem qua độc dược làm loãng máu này ở đâu rồi.
Lanh Cung Nghi cũng ngồi xuống bên cạnh y, tự rót cho mình ly trà, y đăm chiêu suy nghĩ gì đó.

Độc dược làm loãng máu, cái này đã từng nghe sư phụ nói qua, nhưng lúc đó chỉ muốn học phép nên mấy cái này cơ bản nghe không lọt tai.
Cố Mạn mừng rỡ, y tìm được một dòng chữ liên quan đến việc loãng máu, hí hửng mở chương tiếp theo gương mặt phút chốc tối sầm.

Chương sau đã bị xé mất, cái này là y lấy trộm của ông mình, lúc giằng co không may bị rách mấy tờ.

Cố Mạn nhìn trang giấy bị xé rách thật sự muốn chửi thề.

Tâm trạng đang không vui, Cố Mạn lại bị giật mình bởi tiếng đập bàn của Lãnh Cung Nghi.
Lãnh Cung Nghi đứng bật dậy, chạy vội lại bàn chế thuốc của mình, lục tung mọi thứ có bên trên đó, ánh mắt gấp rút tìm kiếm thứ gì đó.

Cố Mạn chau mày, y đi đến bên bàn, nhìn Lãnh Cung Nghi đang điều chế thuốc.
Cố Mạn thấy có gì đó không đúng, những thứ Lãnh Cung Nghi đang trộn lẫn vào nhau toàn là độc dược.

Lãnh Cung Nghi đem nấu nó, mặc kệ cho Cố Mạng có hỏi Lãnh Cung Nghi cũng không trả lời.
Đợi khi thuốc được điều chế xong, Lãnh Cung Nghi nhìn bát nước đen xì trước mặt, không chút do dự mà bưng lên uống cạn.


Cố Mạn khi nhận thức được thứ Lãnh Cung Nghi uống là gì thì đã quá trễ rồi, Lãnh Cung Nghi đã uống cạn.
Cố Mạn nhìn Lãnh Cung Nghi điên tiết hét lớn.
- Huynh bị điên à? Sao lại uống độc dược?
- Như vậy sẽ dễ dàng tìm được thuốc giả hơn.
- Chết tiệt.
Cố Mạn chạy đến đỡ lấy Lãn Cung Nghi, cả người y đang phát run, mồ hôi lạnh đang không ngừng đổ ra.

Cố Mận bắt mạch cho y, rồi vội bế y đi lại giường.

Duệ vương lo lắng hỏi.
- Huynh ấy không sao chứ?
- Một tên ta còn chưa tìm ra cách chữa, đã vậy lại còn lôi ra một tên khác.
Cố Mạn tức giận, y bỏ đi lại nhìn vào nồi thuốc Lãnh Cung Nghi đã nấu khi nãy.

Đem nó đổ hết ra bàn, y kiểm tra lại một lần nữa, tất cả thành phần có trong thuốc.

Cố Mạn nhận ra chỗ này có mấy vị thuốc lạ.
- Huynh ấy cho gì vào thế này? Mấy cái này…
- Cố Mạn…huynh mau lại đây.

Lãnh Cung Nghi nôn ra rất nhiều máu.
Cố Mạn ngẩng đầu, nhìn Lãnh Cung Nghi đang không ngừng nôn ra máu, y vội vã chạy lại, phong bế toàn huyệt đạo trên người Lãnh Cung Nghi.

Cố Mạn vẽ một chữ “trấn” màu đen lên ngực Lãnh Cung Nghi.
Bên giường kia, Hạ tướng quân cũng đã tỉnh, y ôm đầu khó khăn ngồi dậy.


Nhìn mọi người đều ở đây, y có chút ngạc nhiên.

Nhưng nhìn mọi người vây xung quanh giường bên cạnh y cũng tò mò.

Mang giày đứng dậy đi đến giường bên kia, nhìn người trên giường là Lãnh Cung Nghi, Hạ tướng quân kinh ngạc.
- Lãnh Cung Nghi? Y bị sao vậy?
Tiểu Hồng bị giật mình bởi giọng nói phát ra bên tai, quay người nhìn thấy đó là Hạ tướng quân lại giật mình hơn, nàng lùi lại sau vô tình chạm phải lưng Phạm thừa tướng quay người nhìn, thấy là Hạ tướng quân thì chau mày.
- Ngươi tỉnh rồi sao?
- Lãnh Cung Nghi bị sao vậy?
- Thử độc loãng máu.
- …
Hạ tướng quân nghe Phạm tướng quân nhắc đến độc loãng máu thì thất kinh, y gạt Phạm tướng quân sang một bên, đi đến bên giường nhì sắc mặt của Lãnh Cung Nghi vội nói.
- Mau giữ tay y lại, đừng để y cắn lưỡi.
Nói xong Hạ tướng quân vội cho tay mình vào miệng Lãnh Cung Nghi, đúng như Hạ tướng quân nói, Lãnh Cung Nghi bất giác lên cơn co giật.

Y cắn mạnh vào ta Hạ tướng quân, gương mặt đau đớn hơn bao giờ hết.
Cố Mạn, Duệ Vương, Phạm tướng quân, ba người phải hợp lại mới đè y xuống được.

Cánh tay Hạ tướng quân đang rỉ máu, nhưng y không quan tâm, chỉ chăm chú vào sắc mặt của Lãnh Cung Nghi.
Cố Mạn nhìn cánh tay chảy máu của Hạ tướng quân, vội lên tiếng.
- Duệ vương, giữ giúp ta.
- Được.
Cố Mạn nhắm mắt tay kết ấn, y bắt đầu đọc râm rang, tưởng chừng cả cơ thể y đang phát sáng.

Cố Mạn bất ngờ trừng mắt, bàn tay kết ấn nhanh chóng đặt vào ấn đường Lãnh Cung Nghi, chỉ thấy y gầm gừ một lát rồi ngất đi.

Nhìn thấy Lãnh Cung Nghi không còn quậy nữa, Duệ vương với Phạm tướng quân mới nhẹ nhàng thả tay.

Tiểu Hồng nhanh chóng dùng vải cầm máu vết thương trên tay Hạ tướng quân.
Hạ tướng quân nhìn Cố Mạn nghi ngờ hỏi.
- Y sao lại ra nông nổi này?
- Ngươi đã bị trúng độc gì?
- Cổ dục hoàn dục.
- ?
Cố Mạn nghệt mặt, cái tên quái quỷ gì vậy? Tên này mà cũng đem đặt cho độc dược hay sao? Nhìn gương mặt giễu cợt của y, Hạ tướng quân lắc đầu.
- Tác dụng phụ của nó rất đáng sợ, nó sẽ làm cho người ta ham muốn, gây ảo tưởng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ các dây thần kinh, người lúc nào cũng nóng ran, ham muốn xáƈ ŧɦịŧ…
- Khoan đã…sao ta nghe giống như trúng xuân dược vậy?
Duệ vương nhíu mày, mấy thứ mà Hạ tướng quân nói không khác gì người khác trúng xuân dược.

Hạ tướng quân gật đầu, y cười trừ.
- Đó là lý do vì sao nó có tên Cổ Dục Hoàn Dục, là du͙ƈ vọиɠ bên trong con người.
Cố Mạn tròn mắt, dục của nó của nghĩa là sắc dục, bọn họ còn đang mơ màng thì Lãnh Cung Nghi bên dưới không ngừng khó chịu.

Y cấu xé cơ thể mình, miệng không ngừng phát ra những tiếng rên nhỏ.
Cố Mạn nhìn người bên dưới rồi nhìn Hạ tướng quân vội vàng hỏi.
- Vậy ngươi làm gì để đánh thắng cái du͙ƈ vọиɠ kia?
- Ta dùng roi đánh vào người, không thì dùng xích tự trói mình vào cột để làm dịu ham muốn.
- …
- Ưm…nóng…nóng…
Cố Mạn nhìn người bên dưới, gương mặt tối sầm, y nhìn Hạ tướng quân gượng cười.
- Phần còn lại nhờ ngươi chiếu cố, tại hạ sức cùng lực kiệt, lại ở ngoài nên xin cáo lui.
Dứt câu Cố Mạn đã bỏ chạy ra ngoài, Duệ vương và Phạm thừa tướng cũng lui ra, Tiểu Hồng còn lơ ngơ đứng đó liền bị Duệ vương xách cổ áo lôi ra ngoài.

Duệ vương thả rèm bên ngoài, cho mọi người dời sang chỗ khác với cái lý do có người đang bị thương không được làm phiền.
Lãnh Cung Nghi đôi mắt mở hờ, hơi thở hổn hển, quần áo trên người y xộc xệch, cơ thể không ngừng uốn éo nhìn Hạ tướng quân cầu xin.
- Hạ tướng quân… ta nóng… rất nóng… giúp ta.

Hạ tướng quân bất động, y chỉ đứng nhìn Lãnh Cung Nghi chứ không hề lên tiếng.

Lãnh Cung Nghi nuốt nước bọt, y chụp lấy hạ thân của Hạ tướng quân mà chơi đùa.

Hạ tướng quân lúc này mới giật mình ý thức, y gạt tay của Lãnh Cung Nghi ra.
Lãnh Cung Nghi chớp chớp mắt, đôi mắt ngấn nước nhìn Hạ tướng quân nài nỉ.

Hạ tướng quân nuốt khan một cái, ngồi xuống đối diện Lãnh Cung Nghi, Hạ tường quân mỉm cười miết nhẹ miệng y.
- Xin lỗi.
Nói đoạn, y lao vào bờ môi kia mà gặm nhấm, Lãnh Cung Nghi cả người không ngừng run lên vì kɦoáı ƈảʍ bên trong.

Cả căn phòng như tràn ngập sức sống, tiếng nỉ non van xin hay tiếng hừ lạnh, gầm gừ liên tục phát ra trong lều trại.
Cố Mạn bên ngoài nuốt nước bọt, y vỗ đùi đứng dậy hét lớn.
- Thôi chết rồi.
Nhìn gương mặt hốt hoảng của y, Duệ vương chau mày nhìn y khó hiểu.
- Ngươi làm gì vậy?
- Thôi xong rồi, huynh ấy cũng đang trong quá trình thử thuốc, nếu lỡ nó đậu thì phải làm sao?
- Y cũng thử á?
Cố Mạn gật đầu, giờ xông vào cũng đã trễ, chỉ biết cầu nguyện cho Lãnh Cung nghi không sao.

Duệ vương nhìn hai người có gì đó giấu mình, hắn nắm tay Cố Mạn lạnh giọng hỏi.
- Hai người… giấu gì ta đúng không?
Cố Mạn gượng cười, y không biết phải nói sao cho hắn hiểu, đành thở dài.
- Ta và Lãnh Cung Nghi đang nguyên cứu thuốc mới, chỉ là vẫn đang trong quá trình thử nghiệm.
- Không thể nói cho ta biết sao?
- Không được, khi nào thành công người ta báo trước tiên chính là ngươi.
Cố Mạn mỉm cười, bọn họ cùng nhau rời đi, muốn đi xem xem tình hình sức khỏe của người dân ở đây sao rồi.

Họ đi hỏi thăm từng người, sự ân cần chu đáo của họ càng tiếp thêm động lực cho người dân ở đây, đặt biệt là có sự hiện diện của Duệ vương..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận