Cố Mạn ngồi tựa mình vào thân cây, y đưa bàn tay mình lên xem.
Đã bao lâu rồi? Bao lâu rồi y chưa bao giờ biến thành Cửu Vĩ Hồ?
Trăm năm? Ngàn năm? Y cũng không nhớ.
Cố Mạn khẽ nhếch miệng, y thở hắt ra một hơi, y không ngờ sẽ có một ngày lại gặp đám người kia vào hoàn cảnh này.
Cứ ngỡ đến đây sẽ không cần suy nghĩ, nhưng không ngờ…đòi lại không như mơ.
Nhìn thấy y cứ thơ thẩn ngồi bên ngoài, Duệ vương đi đến, hắn ngồi xuống trước mặt Cố Mạn nhẹ giọng lên tiếng.
- Có chuyện không thể nói ra sao?
- Không có gì, sao ngươi lại ra đây?
- Ta đến để nói lời tạm biệt, hoàng cung không thể đi lâu vả lại Hạ tướng quân đã ổn nên ta sẽ về.
- …
Cố Mạn không nói gì, hắn về cũng tốt, như vậy sẽ không làm phiền y hành sự.
Duệ vương lấy trong người ra một cây trâm bằng vàng, đưa nó đến trước mặt y mỉm cười.
- Cái này tặng ngươi, có hơi xấu xí, không được tinh xảo cho lắm nhưng đó là tấm lòng của ta.
- Mạn châu sa hoa?
- Nó rất giống ngươi không phải sao?
- Giống ta?
Duệ vương gật đầu, hắn nằm xuống trên người cậu trầm giọng.
- Mang vẻ đẹp ma mị, diễm lệ nhưng không phải ai chạm là được.
Lúc trước ta cứ ngỡ ngươi cũng giống như đám người kia, là một mẫu đơn kiêu sa đơn thuần, bị vùi dập trở nên vô cảm thâm độc.
Nhưng ta đã nhầm, nhầm thật sự.
Cố Mạn mà ta biết chính là đóa mạn châu sa hoa, kiều diễm, lạnh lẽo đứng đó, không ai vấy bẩn, không ai chạm được.
Bàn tay đang vuốt tóc hắn có chút khựng lại, những lời hắn nói có được hiểu là lời thật lòng hay không?
Khóe miệng Cố Mạn hơi cong lên, y chạm tay mình vào mặt hắn, nhẹ nhàng miết gương mắt nam tính ấy.
Cố Mạn không nói gì, cúi người nhẹ hôn lên môi hắn, chỉ là cái hôn thoảng lướt nhưng lại ngọt ngào vô cùng.
Cố Mạn mỉm cười, nụ cười y thật sự rất đẹp, Duệ vương đưa tay mình miết nhẹ môi y khẽ nói.
- Nhưng đóa mạn châu sa hoa đã bị bổn vương vấy bẩn mất rồi.
Cố Mạn phì cười, đúng là y đã bị hắn vấy bẩn, nhưng đó là y tình nguyện, tình nguyện để hắn vấy bẩn cơ thể mình.
Cố Mạn nhìn chiếc nhẫn mình tặng hắn vẫn mang, y xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón áp út của hắn thở dài.
- Ta phải nói sao đây? Là ta tình nguyện hay là do Duệ vương ngươi đã mê hoặc ta?
- Ta cũng có thể mê hoặc được đóa Mạn châu sa hoa kiều diễm này sao?
Cố Mạn gật đầu.
- Có chứ.
Ta đã để ý ngươi khi lần đầu tiên gặp gỡ, ngươi lúc đó là một tên đáng ghét, vô nhân tính, thấy người gặp nạn lại trơ mắt đứng nhìn.
Duệ vương phì cười, là y đang nói đến lúc y trên cây ngã xuống nhưng hắn chỉ băng lãnh đứng nhìn.
Lúc đó vì sao hắn lại làm thế ư? Đơn giản vì y không phải người của hắn.
Cố Mạn đôi mắt ánh lên sắc đỏ, chiếc nhẫn trên tay hắn cũng phát sáng.
Duệ vương kinh ngạc vội ngồi dậy.
- Cái này…
- Đây không phải nhẫn bình thường, nó là nguyệt liễu âm, ngươi giữ thật kỹ cái này, nó còn mạng một phần hồn ta bên trong.
- Ngươi…
- Để phòng trừ thôi, nguyệt liễu âm do ta làm ra, giam giữ một phần hồn của mình bên trong.
Khi ta gặp nguy hiểm nguyệt liễu âm sẽ phát sáng.
Nó sẽ đưa ngươi đi tìm ta.
Duệ vương đang muốn nói gì đó nhưng Phạm tướng quân đã đi đến, nhìn hai người khẽ cúi đầu lên tiếng.
- Duệ vương, chúng ta nhanh xuất phát thôi.
- Được.
Duệ vương nhìn y có chút lưu luyến, Cố Mạn lắc đầu, y đẩy hắn về phía trước mỉm cười.
- Việc nước vẫn quan trong hơn, ngươi không nên vì một người mà bỏ bê việc nước.
Thời gian còn dài, đoạn đường sau này vẫn cần nhờ ngươi chiếu cố.
Duệ vương ôm y lần cuối, nhìn bóng lưng to lớn rời đi, nét cười trên mặt y cũng biến mất, y nhanh chóng bước vào bên trong, tìm Lãnh Cung Nghi muốn hỏi y một số chuyện.
Nhìn thấy Lãnh Cung Nghi đang ghi chép gì đó, y vội bước đến bên cạnh trầm giọng hỏi.
- Huynh đang làm gì vậy?
- Ta đang ghi chép lại một số thứ, có lẽ ta đã tìm ra phương thuốc giúp Hạ tướng quân cũng như ta rồi.
- Hạ tướng quân, Hạ tướng quân, hai người thân thiết như vậy từ khi nào vậy?
Lãnh Cung Nghi nghe Cố Mạn nhắc đến chuyện Hạ tướng quân, vành tai y hơi đỏ, y cúi gằm mặt không dám lên tiếng.
Cố Mạn đi lại bên cạnh Lãnh Cung Nghi, đem mấy thứ đó bỏ sang một bên, y ngồi lên đó nhìn Lãnh Cung Nghi tò mò.
- Hai người đã…
- Đệ nói gì vậy?
- Đệ chỉ muốn hỏi hai người đã nói chuyện gì thôi mà?
Cố Mạn chớp chớp mắt, y nhìn Lãnh Cung Nghi ngơ ngác như chưa có gì.
Lãnh Cung Nghi hơi thẹn, bút lông trên tay cũng đã buông xuống.
Y nhìn Cố Mạn mỉm cười.
- Ta không sao cả, hai ta đã nói rõ với nhau rồi.
Hạ tướng quân không phải chịu trách nhiệm gì cả.
Chuyện này ta gây ra nên ta sẽ tự chịu.
Tình cảm không nên bắt buộc hay gượng ép, vả lại ta chưa có ý định sẽ tìm hiểu ai lúc này.
- Nhưng huynh đang thử thuốc đó.
Đôi mắt thoáng ngạc nhiên, Lãnh Cung Nghi sao quên chuyện này đi cơ chứ? Lãnh Cung Nghi bất giác đưa tay lên bụng mình khẽ rùng mình rồi nhìn Cố Mạn.
- Có khi nào… nhưng không thể nào, chỉ một lần thì không thể.
- Nhưng biết đâu được, tinh của tên đó là thượng cổ thì sao?
- Cũng không chắc là thuốc thành công?
Cố Mạn vuốt mặt, cũng mong là vậy.
Nhưng nếu thuốc thành công không phải bọn họ đã thành công rồi sao?
Cố Mạn ngồi nghĩ vớ vẩn một lúc thì bên ngoài có người chạy vào.
Nhìn thấy Cố Mạn và Lãnh Cung Nghi vội hành lễ.
- Chủ nhân, vương gia.
- Đến nhanh hơn ta nghĩ, Châu Mộc đâu?
- Lão đại vì còn Gia Dung nên đi chậm hơn một chút.
Cố Mạn bảo họ có thể nghỉ ngơi, đợi Châu Mộc đến rồi sẽ nói chuyện luôn một thể.
Lãnh Cung Nghi nhìn thấy đám người Lão Nhị, y tò mò hỏi Cố Mạn.
- Có chuyện gì vậy? Không lẽ lại có điềm xấu sao?
- Năm người Châu Mộc chính là khắc tinh do ta tạo ra phòng trừ tại họa, nay đám đó lại đến sớm hơn ta dự kiến.
- Ngạ Quỷ Địa Vương?
Cố Mạn gật đầu, không phải vô duyên vô cớ y lại không tiếc mạng mình chỉ để tạo ra năm người Châu Mộc.
Chuyện Cố Mạn làm không ai có thể lường trước được.
Lãnh Cung Nghi tròn mắt kinh ngạc, Ngạ Quỷ Địa Vương không phải chỉ có trong truyền thuyết thôi hay sao?
- Cái đó không phải truyền thuyết hay sao?
- Không còn là truyền thuyết nữa, chuyện này nói ra rất dài.
Nhưng sau khi xong việc ở đây, ta mong huynh, TIểu Mai, Tiểu Hồng và cả Gia Dung có thể vào cung trước.
- Sao?
- Có những chuyện không nên nói thì tốt hơn, đệ không thể một lúc bảo vệ được nhiều người.
Huynh có thể giúp đệ đưa mọi người an toàn vào cung?
Lãnh Cung Nghi không biết nói gì, chuyện này quá đột ngột.
Lãnh Cung Nghi muốn ở lại với Cố Mạn giúp y một tay.
Nhưng y chỉ biết họa bùa, võ chỉ biết được ít phòng thân, không thể nào so bì được với mấy người kia.
Nhìn thấy Lãnh Cung Nghi còn chần chừ, Cố Mạn mỉm cười.
- Ta hiểu huynh lo cho ta, nhưng đây là ân oán riêng của ta và Ngạ Quỷ Địa Vương nên không muốn liên lụy mọi người.
Vả lại đám đó không phải con người nên không biết nương tay là gì.
- Ta hiểu.
Lãnh Cung Nghi gật đầu, hai người bàn bạc thêm một số chuyện rồi Lãnh Cung Nghi cũng đi ra ngoài.
Lãnh Cung Nghi đi nấu thuốc, người dân đã khỏe trở lại, hết hôm nay có thể tự lo.
Cố Mạn cũng đi bốc thuốc cho họ, y bốc thêm ý thuốc để cho mọi người tự sắc, ngày mai Tiểu Hồng không cần cực khổ nữa rồi.
Bốn người Lão Nhị cũng phụ y gói thuốc, họ làm rất nhanh, Cố Mạn rất hài lòng với họ.
Đến chập tối Mộc Châu cũng đã đến, bên cạnh là Gia Dung gương mặt rạng rỡ nhìn thấy Cố Mạn và Lãnh Cung Nghi liền chạy đến ôm lấy hai người.
Châu Mộc hành lễ với Cố Mạn, năm người Châu Mộc lần lượt đi theo Cố Mạn ra bên ngoài.
Ngồi trên cây cao, Cố Mạn thổi lên một khúc nhạc, Châu Mộc bên dưới chau mày.
- Vậy kẻ thù lớn nhất của chủ nhân đã xuất hiện tại nơi đây chứ không phải thế giới của người?
- Không phải.
Đám đỏ đã ngửi được mùi Cửu Vĩ Hồ, ta cũng không biết vì sao bọn chúng thoát khỏi phong ấn và vì sao bọn chúng lại đến đây được.
- Vậy người định làm gì?
Cố Mạn nhìn năm người họ rồi bật cười, tiếng cười lạnh lẽo vang vọng trong màn đêm.
y nhảy xuống bên dưới, nhìn năm người họ, ánh mắt lóe sáng ánh đỏ môi khẽ cong.
- Đánh chết ta cũng phải đem bọn chúng hóa thành tàn tro.
- Thần hiểu.
Năm người quỳ xuống dưới chân y, kính cẩn cúi người trước mặt y chờ đợi.
Cố Mạn ngẩng đầu, cơ thể y có chút biến đổi.
Mái tóc trắng tuyết xõa dài, trên đầu y mọc lên hai tay trắng, nhãn đỏ nhìn họ, bàn tay thon dài điểm lên trán từng ngươi.
Bất giác toàn thân năm người học phát ra năm đạo quang khác nhau.
Cố Mạn nhìn năm người hài lòng.
- Châu Mộc lão đại.
Châu Kim lão nhị, Châu Thủy lão tam, Châu Hỏa lão tứ, Châu Thổ lão ngũ.
Năm người là một, tựa trưng cho ngũ hành ta đã chọn.
Làm người thì theo ta, làm ma theo Cửu Vĩ.
- Quyết làm người theo chủ nhân Cố Mạn, quyết làm ma theo Cửu Vĩ đại nhân..