Lãnh Cung Nghi nhìn đóng xác chết mình mới lôi ra được, y lau trán ngẩng mặt nhìn lên trời.
Bầu trời bất ngờ chuyển mây đen, thanh lôi không ngừng đánh, nhìn hiện tượng lại thường này Lãnh Cung Nghi ngây người bỗng hét lớn.
- Mau rút… rút nhanh.
- Chuyện gì vậy?
Hạ tướng quân khó hiểu nhìn Lãnh Cung Nghi, không màn người hỏi, Lãnh Cung Nghi vội nắm lấy tay của Hạ tướng quân bỏ chạy.
Đám người kia không hiểu chuyện gì cũng đành chạy theo hai người.
Bọn họ chạy được một đoạn thì nghe tiếng nổ lớn phát ra từ phía sau lưng, Hạ tướng quân quay đầu nhìn lại, y kinh ngạc khi nhìn thấy đống xác chết chất chồng lúc nãy đã bị đánh cho nát vụn.
Thịt vụn bây tứ tung, bọn họ vừa chạy vừa né tránh cơn mưa thịt vụn kia.
Lãnh Cung Nghi dẫn mọi người chạy về vùng an toàn, vừa mới chạy vào Lãnh Cung Nghi vội vàng củng cố lại kết giới.
Nhìn gương mặt biến sắc của Lãnh Cung Nghi, Hạ tướng quân biết đã có chuyện không lành sắp xảy ra.
Y cho người mình vào vị trí sẵn sàng chiến đấu, cung tiễn đã cầm sẵn trên tay, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh chờ đợi.
Đoàng… Đoàng… Thanh lôi liên tục đánh, lần này lại đánh gần vùng an toàn của bọn họ, Lãnh Cung Nghi hộc ra máu, cũng may Châu Hỏa và Châu Thổ về đến nơi.
Hai người nhanh chóng chạy đến giúp Lãnh Cung Nghi một tay.
Nhìn thấy hai người, Lãnh Cung Nghi mừng rỡ lên tiếng.
- Chuyện này là sao? Hai người có biết không?
- Ta không rõ nhưng cái này không phải tự nhiên.
Châu Thổ chạm hai tay mình xuống đất, y nhắm mắt ấn mạnh tay mình hơn, ngay lập tức mặt đất rung chuyển, phía trước cánh họ khoảng năm mươi bước một tường đá từ từ xuống hiện.
Mọi người kinh ngạc nhìn ba người bọn họ, đây là lần đầu tiên họ thấy chuyện lại này.
- Nhìn kìa, trên tường đá.
- …
Một người hét lên khi nhìn thấy trên tường đá có một bóng người đang đứng, vì bóng người kia quay lưng về phía họ nên không ai biết đó là ai.
Chỉ thấy người kia ngồi xuongs, đặt tay mình lên tường đá, từ trong khe đá dây leo và hoa đua nhau phủ xanh cả bức tường.
Nhìn thấy bức tường được bao phủ bởi lớp bảo vệ khác, Châu Thổ vội hét lớn.
- Lão đại, huynh đến giúp tụi đệ sao?
- …
Là Châu Mộc, y chỉ đứng đó nhìn ba người rồi quay người nhảy xuống tường thành và biến mất.
Lãnh Cung Nghi nhận ra có gì đó không phải, y muốn chạy ra nhưng lại bị Hạ tướng quân ngăn lại.
- Huynh đi đâu?
- Ta… Châu Mộc ở đây, chắc chắn Cố Mạn cũng đang ở gần đây.
- Cố Mạn?
- Đúng vậy, chủ nhân đang ở gần đây, tôi có thể cảm nhận được.
Châu Hỏa chen vào, y cảm nhận được hơi thở của Cửu Vĩ Hồ, chắc chắn chủ nhân y cũng đang ở thành Dục Lập này.
Bốn người vẫn còn chưa biết nên làm gì tiếp theo thì bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau.
Châu Hỏa nhanh chóng lao ra ngoài, nhưng chạy được một đoạn nhỏ y lại khựng người đưa mắt nhìn xung quanh.
Có cái gì đó đang cản chân y, một bàn tay, một sợi chỉ hay đại loại chỉ là một lực vô hình nào đó.
Châu Hỏa không chút hoảng sợ, y đá mạnh chân về phía sau, ngay lập tức một sợi dây rất mảnh nhỏ đang buộc lấy cổ chân y.
Châu Hỏa nhìn sợi dây trên chân mình, y hừ lạnh rồi cầm lấy nó giật mạnh.
Từ dưới lòng đất một người che mặt nhảy lên lao về chỗ y, Châu Hỏa nhếch miệng, y xoay người nhẹ nhàng né tránh.
Châu Hỏa nheo mắt nhìn người kia, bất giác lên tiếng.
- Người của Ngạ quỷ?
- Đoán đúng rồi đấy.
Âm thanh lanh lảnh của tên kia làm cho Châu Hỏa rùng mình, y lắc đầu mấy cái chán ghét nhìn tên đó.
- Ngươi có từng soi gương không?
Tên kia nghe y hỏi vậy lại che mặt thẹn thùng, ánh mắt chớp chớp đưa tình nhìn Châu Hỏa.
Châu Hỏa không chịu được mà quay người ôm bụng nôn khang.
Lãnh Cung Nghi đứng bên trong nhìn Châu Hỏa chưa đánh đã hàng y ngơ ngác.
- Tên đó làm gì vậy?
- Đang nôn.
- Ai không biết hắn đang nôn, nhưng chưa đánh mà?
Hạ tướng quân nhún vai, y sao biết được, muốn biết vì sao Châu Hỏa nôn thì hỏi người là biết.
Nghĩ là làm, y bước lên trên mấy bước, nhìn ra chỗ Châu Hỏa hét lớn.
- Này, ngươi chưa đánh mà hàng rồi à?
- Hàng cái đầu nhà ngươi… ọe… ọe.
Châu Hỏa vô tình nhìn lại ánh mắt đưa tình của tên kia, y đưa tay lên trước mặt huơ huơ khó khăn nói.
- Ngươi làm ơn đừng dùng ánh mắt đó nữa, ghê tởm lắm, ngươi chưa bao giờ soi gương sao?
- Ngươi…
- Thật tội lỗi, mắt của ta đã bị vấy bẩn, ta phải về rửa mắt đây.
Dứt lời, Châu Hỏa quay lưng rời đi, tên kia thấy y kinh thường mình nổi cơn tức giận, ngay lập tức từ trong người phóng ra vô số sợi tơ mảnh.
Châu Hỏa chỉ đứng im không né tránh, đợi những sợi tơ kia đến gần, siết chặt vào người mình, ngay lập tức cơ thể Châu Hỏa phát ra thanh quang.
Nói chính xác là cả người y đang bốc cháy, tơ trên người y cũng vì vậy mà bị thiêu rụi.
Người kia nhìn thấy ngọn lửa xanh lam hắn lùi về sau mấy bước rồi chui xuống đất biến mất.
Châu Hỏa rùng mình, y nhanh chân trở vào, nhìn thấy y Châu Thổ phì cười.
- Dung nhan thế nào, tuyệt sắc giai nhân, hay là tuyệt thế mỹ nữ.
- Có quỷ nữ thì được, người gì mà…
Châu Hỏa bỏ dở câu nói của mình rồi bỏ vào bên trong, Châu Thổ nhìn theo y mà cười lớn.
Lãnh Cung Nghi nhìn Châu Thổ cười nhưng không biết y cười vì chuyện gì đành lên tiếng hỏi.
- Ngươi cười gì vậy?
- Tên đó vì được chiêm ngưỡng dung nhan của tuyệt sắc U Minh nên giờ say đắm chết trong men tình rồi.
- …
Tại Hoàng Cung Đại Duệ quốc…
- Duệ vương, lần này là cống phẩm của Tỳ La quốc, người xem xem có ưng ý hay không?
Duệ vương ngồi chễm chệ trên cao, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào mấy bức tranh được cất cẩn thận trong rương vàng.
Hắn có chút hứng thú, chỉ tay vào mấy bức tranh đó lạnh giọng hỏi.
- Cái đó là gì?
- Vâng, đây là tranh đệ nhất của Tỳ La quốc, mong người nhìn qua.
Duệ vương mỉm cười, hắn cho người mang lên cho mình xem, cầm lấy tách trà thơm trong tay, hắn chậm rãi đưa lên miệng uống.
Ánh mắt liếc nhìn vào bức tranh mà công công đang trải ra, đôi mắt mở lớn, trà trong miệng chưa kịp nhấm đã vội phun ra.
- Quả là tuyệt sắc…
Công công đứng bên cạnh không nhịn được thốt lên, Duệ vương chau mày, nhìn công công kia tò mò nhỏ giọng hỏi.
- Ngươi thấy bức tranh này đẹp không?
- Màu tranh rất đẹp, giấy cũng là loại thượng hạng.
Duệ vương phì cười, gõ gõ tay lên bức tranh đanh giọng.
- Ta đang hỏi ngươi người trong tranh có đẹp hay không?
Công công có chút rụt rè, nuốt khan một cái cúi người nhìn Duệ vương.
- Thật sự Duệ vương muốn thần nhận xét sao ạ?
- Không phải ngươi họa bút rất đẹp hay sao? Ngươi am hiểu hơn ta nên ngươi biết gì cứ nói hết ra.
- Vâng.
Là tuyệt sắc vô nhân.
- Ha ha ha, ta rất thích tính cách thẳng thắn của ngươi.
Duệ vương cầm bức họa đưa lên cao, để cho mọi người có thể nhìn thấy, Duệ vương thở dài.
- Thứ ngươi dâng lên cho ta là gì?
- …
Mọi người nhìn thấy thứ họa trên bức tranh ai cũng phụt cười, người bên Tỳ La nhìn thấy vội vàng đi lên muốn lấy lại nó nhưng đã bị người của hắn cản lại.
Duệ vương nhìn lại bức họa một lần nữa chậc miệng tấm tắc khen.
- Nét bút rất mềm mại, nói đúng chính là rồng bay phượng múa.
Gương mặt mang nét thanh thoát chữ Mục, mắt bồ câu, mũi tí, môi thì…
- Duệ vương, đây không phải thứ Tỳ La muốn dân cho người.
- Vậy thứ ngươi muốn dâng cho bổn vương là gì?
Duệ vương nheo mắt nhìn tên kia, tên đó vội cho người mình ra ngoài, một lúc sau bước vào mà một nam nhân, mặt che khăn đi đến trước mặt Duệ vương hành lễ.
- Duệ vương an khang.
- …
Giọng nói nhỏ nhẹ, ngữ điệu không khác gì một nữ nhi, Duệ vương nhướng mày không chút giao động nhìn thân thanh y bên dưới chậm rãi lên tiếng.
- Thanh y này…
- Thần là La Thanh Thanh.
- Ta muốn xem mặt ngươi được chứ?
La Thanh Thanh nhẹ gật đầu, bàn tay thon dài chậm rãi gỡ tấm màng che mặt xuống.
Mọi người nhìn thấy dung nhan thật sự của La Thanh Thanh ai cũng đỏ mặt.
Y như một đóa liên hoa, diễm lệ thoát bụi trần, đến cả Tiểu công công bên cạnh cũng đỏ mặt tròn mắt nhìn.
Riêng Duệ vương thì khác, gương mặt không một chút phản ứng, chỉ chăm chăm nhìn vào biểu cảm công công bên cạnh mình thích thú nhỏ giọng.
- Thích rồi phải không?
- Vâng…?
Tiểu công công nghệt mặt nhìn hắn rồi vội vàng cúi gập người không dám hó hé.
La Thanh Thanh nhìn Duệ vương không mấy hướng thú với mình thì thở phào, y chỉnh lại trang phục rồi cất tiếng.
- Duệ vương, thật không nhận ra ta sao?
- …
Lần này là giọng nói nam tính vang lên, mọi người giật mình nhìn lại La Thanh Thanh ngơ ngác.
Chỉ có Duệ vương bật cười lớn, hắn cầm bức tranh đưa lên cho La Thanh Thanh xem.
- Mặt chữ Mục, mũi tí, mắt bồ câu chỉ có ngươi mới nghĩ ra La tướng quân.
La Thanh Thanh nghe hắn nói khoái chí bật cười, nhìn lại bộ thanh y trên người mình, y cởi lớp áo khoác bên ngoài ra rồi, khoác lên lại một bộ sẫm màu nhìn Duệ vương nhướng mày.
- Như đúng lời hứa, thua trận ta sẽ thành bạch liên hoa đến tìm ngươi.
- Không hổ danh tướng Tỳ La.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì, sao mới là liên hoa không vướng bụi trần bây giờ đã là tướng quân máu vấy đầy đao?
La Thanh Thanh không quan tâm, đi đến ghế đã được Duệ vương ban cho ngồi xuống.
Cầm tách trà nóng trên tay, hơi khói bốc lên nhưng vẫn không che đi khí chất của mình.
Ánh mắt y lướt nhìn tiểu công công bên cạnh Duệ vương, y vội vàng bỏ tách trà xuống nhìn Duệ vương nghiêm mặt nói.
- Ta có thể đi tham quan cung điện của ngươi được không?
- Hoan nghênh, ta sẽ cho người đưa ngươi đi.
La Thanh Thanh lắc đầu, chỉ tay về tiểu công công kia mỉm cười.
- Ta muốn y dẫn ta đi.
Tiểu công công nhìn quanh rồi lùi lại sau một bước cúi người nấp sau ngai vàng Duệ vương.
Hành động đó của tiểu công công vô tình lại trở nên đáng yêu trong mắt La Thanh Thanh.
Duệ vương lắc đầu, lạnh giọng gọi tiểu công công.
- Tiểu Mao Mao, ngươi mau ra đây cho trẫm.
- …
Tiểu công công rùng mình vội vàng bước ra, đôi mắt ngấng nước nhìn hắn run giọng.
- Thần… thần…
- Ta chưa làm gì ngươi, ngươi khóc cái gì?
Tiểu công công nghe xong câu đó của hắn lại òa khóc to hơn, La Thanh Thanh thích thú, y đến gần chỗ Tiểu Mao Mao, cúi người nhìn tiểu công công rồi nắm chặt lấy tay Tiểu Mao Mao chạy đi.
Tiểu Mao Mao bất ngờ bị lôi đi, y vùng vẫy la hét cầu cứu.
- Buông ta ra… ngươi làm gì vậy… Hạ tướng quân… mau về cứu đệ..