Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà


Tiểu Mai đang nấu thuốc bỗng sợi dây trên tay nàng rơi xuống đất, Tiểu Mai đứng nhìn chuỗi hạt rơi trên đất tâm tình bồi hồi lo lắng khó tả.
Nàng vội vàng ngồi xuống nhặt từng hạt châu lên, không hiểu vì sao nàng lại rơi nước mắt.

Bên ngoài Tiểu Hồng bước vào trên tay nàng ta cũng cầm chuỗi đã bị đứt.

Tiểu Mai nhìn thấy Tiểu Hồng lại bật khóc to hơn, hai người cứ vậy mà ôm nhau khóc chứ không cần biết lý do.
Hạ Hạ đã xong mũi kim cuối cùng, nàng đi ra bên ngoài nghe thấy tiếng khóc của ai đó vội vàng đi đến xem sao.

Nhìn thấy là hai người Tiểu Mai và Tiểu Hồng đang khóc nàng chạy đến lo lắng hỏi.
- Hai muội sao khóc vậy? Có ai ăn hϊếp hai muội à?
Tiểu Hồng đưa chuỗi ngọc trên tay mình ra mếu máo với Hạ Hạ.
- Tỷ xem… nó đứt rồi.
- Đứt rồi thì có thể sửa lại mà?
Tiểu Mai lắc đầu.
- Cái này là của Cố Mạn làm tặng cho hai muội, nhưng đồng loạt cả hai cái đều đứt tỷ thấy không lạ sao?
Hạ Hạ chau mày, bây giờ nàng mới chú ý kỹ thứ trên tay hai người hoàn toàn giống hệt nhau.

Nàng còn chưa biết nói sao với hai người thì có tiếng động vang lên từ phòng Gia Dung.

Ba người nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy đến phòng Gia Dung xem thử.
Ba người nhìn thấy Gia Dung thất thần ngồi dưới sàn, ánh mắt hoảng loạn cứ nhìn vào chiếc gương đã vỡ trước mặt.


Tiểu Hồng vội chạy vào đỡ Gia Dung dậy, đặt y ngồi ngay ngắn trên ghế rồi vội vàng dọn mảnh vỡ dưới chân.
Nhìn thấy Hạ Hạ, Gia Dung nắm chặt lấy tay nàng run giọng hỏi.
- Có tin tức gì của mọi người không vậy?
Hạ Hạ lắc đầu, nàng có hỏi Duệ vương nhưng hắn nói vẫn chưa nhận được tin tức gì cả.

Nàng cũng sốt ruột không kém nhưng lại không biết phải làm gì.
Bốn người còn đang hoang mang thì bên ngoài đã có tiếng người vui vẻ lớn tiếng.
- Tuyết rơi rồi, tuyết đầu mùa rơi rồi.
- A… là thật này… tuyết rơi thật này… đẹp thật đó.
Bốn người nhìn nhau rồi vội vàng chạy ra ngoài, Tiểu Mai giơ tay ra hứng lấy những bông tuyết đang không ngừng rơi xuống.

Nước mắt nàng không ngừng rơi, nàng không chịu được mà bỏ chạy ra ngoài.
Hai người Hạ Hạ và Tiểu Hồng đuổi theo nàng, Gia Dung vì sức khỏe không tốt đành chỉ biết đứng đó lo lắng nhìn theo ba người nàng.
Tiểu Mai chạy đến tẩm cung Duệ vương nhưng lại không thấy hắn ở đó, hỏi ra thì biết hắn vẫn còn đang thượng triều.

Nàng vội vã chạy đến đó, vì chạy quá nhanh nàng đã ngã, mặc cho chân có đau đến thế nào nàng vẫn đứng dậy mà tiếp tục chạy.
Ba người không cần lính bên ngoài vào thông báo mà trực tiếp đi vào bên trong.

Duệ vương nhìn thấy ba người nước mắt giàn dụa lại không hiểu chuyện gì lo lắng hỏi.
- Tiểu Mai, muội có chuyện gì sao?
- Duệ vương… tuyết… tuyết đã rơi rồi…
Tiểu Mai nói không thành tiếng, nàng vừa nói vừa lấy tay mình lau vội những giọt lệ còn sót lại.


Duệ vương chau mày, hắn nhìn ra bên ngoài rồi vội vàng đứng dậy rời đi.
Ánh mắt hắn mừng rỡ, đưa tay đón nhận những bông tuyết đầu mùa nhưng hắn vội quay sang nhìn Hạ Hạ vẻ mặt phấn khích hỏi nàng.
- Hỉ phục của y muội đã may xong chưa?
- Hỉ phục cũng vừa may xong.
- Được, ta muốn nhìn thấy nó.
Tiểu Hồng định nói gì đó nhưng đã bị Hạ Hạ âm thầm ngăn lại, ba nàng cùng với hắn và Phạm thừa tướng trở về Dạ Uyên cung.

Khi trở về ba người nàng đã thấy Châu Vĩnh và Gia Dung chờ sẵn, nhìn thấy Duệ vương hai người nhanh chóng hành lễ.
Duệ vui vẻ bước vào phòng Hạ Hạ, nơi đang đặt hai bộ hỉ phục song long bên trong.

Hắn đưa tay sờ lên tường đường kim mũi chỉ bên trên, hắn không khỏi vui mừng bật cười thành tiếng.
- Rất đẹp, rất hợp với y, muội thật sự rất khéo tay.
Hạ Hạ gượng cười, hai tay nàng bấu chặt vào nhau, nàng nhìn hắn có chút chần chừ rồi cũng lên tiếng.
- Cố Mạn… huynh có tin tức gì của y không?
Duệ vương có chút khựng người, chính hắn cũng không rõ, mấy người hắn phái đi đến giờ vẫn không có ai quay về.

Hắn cứ nghĩ y bận nên không quan tâm hắn nên hắn mới âm thầm chờ đợi, Duệ vương cười nhạt.
- Ta không rõ… ta chỉ biết y đang ở cùng Doạt vương.
- …
Mọi người ai cũng rơi vào trầm tư, họ không hề hay biết gì cả, vậy hỷ phục này ai sẽ làm người mặc.

Cố Mạn không rõ tung tích, vậy hắn sẽ đem hỉ phục đỏ đi rước ai?

Đám người Châu Mộc đợi đến khi kết giới không còn hiệu lực liền chạy ra ngoài, Lãnh Cung Nghi và Hạ tướng quân cũng chạy theo họ.

Bọn họ ra sức chạy về phía điền hồ tiên,trong lòng chỉ mong không có gì xảy ra với chủ nhân mình.
Còn một đoạn nữa là đến đền hồ tiên thì Châu Mộc ra hiệu cho mọi người dừng lại.

Y vội đưa tay lên che mũi vì nơi này khói bụi mù mịt.
Mọi người cẩn thận đi vào bên trong, Lãnh Cung Nghi nhìn khung cảnh nơi này đã bị tàn phá nghiêm trọng cũng hiểu uy lực của xong lôi lúc nãy mạnh đến cỡ nào.

Chậm rãi bước vào bên trong cổng lớn của đền, Châu Mộc vội vã chạy vào bên trong.
Y chạy đến một miệng hố lớn, nhìn xuống bên dưới kinh hãi hét lớn.
- Chủ nhân…
- …
Bên dưới lớp đất đá kia là thân hình nhỏ nhắn của một con Cửu Vĩ Hồ, bộ lông trắng tinh của nó đã bị vấy bẩn bởi những vết máu loang lổ và bụi đất.

Cửu Vĩ Hồ nằm đó, đôi mắt nhắm hờ, hơi thở thoi thóp không hề cử động.
Châu Mộc vội dùng thần lực của mình, dùng dây leo nhẹ nhàng đưa Cửu Vĩ Hồ lên bên trên một cách chậm rãi nhất có thể.

Y sợ mình sẽ chạm phải vết thương của Cửu Vĩ Hồ nên phải cẩn thận như thế.
Cửu Vĩ Hồ sao khi được đưa lên, nó được Châu Mộc đặt vào lớp lông trắng, bao bọc cơ thể đầu máu và bụi bản nó lại.

Cửu Vĩ Hồ cố nâng mi mắt nặng nề mình lên nhìn Châu Mộc và mọi người.

Chợt có một bông tuyết trắng rơi trên gò má nó, khóe mắt Cửu Vĩ Hồ chảy ra một dòng lệ rồi nó từ từ nhắm mắt.
Tinh thần năm người Châu Mộc hoảng loạn, Châu Kim vội nắm lấy tay Lãnh Cung Nghi cầu xin.
- Lãnh Cung Nghi, cầu xin huynh hãy cứu chủ nhân, cầu xin huynh…
Lãnh Cung Nghi thần người, y nhìn Hạ tướng quân rồi cũng vội vàng ngồi xuống xem vết thương cho Cửu Vĩ Hồ.
Bàn tay run run của Lãnh Cung Nghi chạm vào lớp lông mềm mại của nó, cảm giác rất quen thuộc và có gì đó rất nhói trong tim y.


Lãnh Cung Nghi không kìm được nước mắt đã bật khóc, y vội lấy ra trong người mình một lọ thuốc, đem thứ bột trắng bên trong đổ thẳng vào miệng vết thương của nó.

Rồi lấy tiếp ra một lọ màu đen khác, y trút ra tay mình hai viên đan màu đen rồi cố gắng nhét vào miệng cho nó.
Lãnh Cung Nghi lau nước mắt nhìn đám người Châu Mộc tức giận quát lớn.
- Vì sao không ai cho ta biết đệ ấy chính là hồ tiên?
- Chủ nhân chỉ là hậu vệ đời sau, đám Ngạ Quỷ Địa vương là mối thù truyền kiếp với hồ tiên.

Hai bên đã đấu với nhau từ thế hệ này đến thế hệ khác, nhưng hồ tiên chỉ phong ấn nó chứ không gϊếŧ.

Nhưng chủ nhân lại khác, song lôi là người tự tạo ra để phòng hờ và đối phó đám người kia, chủ nhân không ngừng luyện tập mục đích duy nhất chính là báo thù.
Lãnh Cung Nghi hít vào thật sâu, y lảo đảo đứng dậy ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Cửu Vĩ Hồ trên tay Châu Mộc trầm giọng.
- Mau đưa đệ ấy trở về hoàng cung nhanh nhất có thể, thuốc đó chỉ có thể cầm cự thêm năm canh giờ, về đó ta mới có thể tìm được nhiều loại thảo mộc chữa trị cho đệ ấy.

Đặt biệt… hôm nay tuyết đầu mùa đã rơi.
Lãnh Cung Nghi nhìn Cửu Vĩ Hồ gượng cười, y không hiểu sao tuyết đầu mùa lại rơi đúng lúc thế này.
Vĩ Hồ bất động trong tay ai
Nhìn thấy tuyết rơi nhẹ mỉm cười
Lời hứa khi xưa còn chưa đáp
Hỉ phục song long ta có nhau
Khóe mắt lệ rơi khẽ nhắm mắt
Đành thay hỉ phục thành máu tươi
Tam bái phu phu ta không thể
Kiếp này thất lễ phụ lòng người
Vĩ Hồ xin đành hẹn kiếp sau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận