Mọi người đứng yên bất động khi nghe giọng của người kia, Duệ vương lau nước mắt lảo đảo đứng dậy nhìn người trước mặt.
Đám người Châu Mộc hóa hốc mồm khi thấy người trước mắt.
Trước mặt họ là một nam nhân nghệt mặt đang nhìn họ, trên tay người đó còn cầm bốn con chuột không ngừng kêu lên đinh tai.
Người đó chớp chớp mắt nhìn mọi người rồi ném mấy con chuột xuống đất mà giẫm nát, y vừa giẫm vừa lầm bầm
- Ngươi đi chết đi, dám làm phiền đến lão tử, chán sống rồi này, muốn chết rồi này.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau rồi bật cười, Duệ vương không chịu được đã chạy đến ôm chầm lấy y mà khóc.
- Cố Mạn, cuối cùng ngươi cũng chịu về với ta rồi?
Cố Mạn khó chịu đẩy Duệ vương sang một bên đi nhanh về chỗ Châu Mộc rùng mình chỉ tay về phía Duệ vương khó chịu hỏi.
- Người đó là ai? Sao cứ ôm lấy ta vậy?
- ?
Mọi người một lần nữa nhìn nhau, Lãnh Cung Nghi đi lại chỗ Cố Mạn đưa tay mình chạm vào trán y xem sao.
Cố Mạn gạt tay Lãnh Cung Nghi ra khó hiểu nhìn người trước mặt.
- Lãnh Cung Nghi, ta vẫn bình thường.
- Đệ vẫn nhớ ta?
Cố Mạn gật đầu, y vẫn nhớ rõ mọi người, y còn chỉ tay vào từng người đọc tên của họ để chứng minh.
- Châu Mộc, Châu Vĩnh, Châu Kim, Châu Thổ, Châu Hỏa, Châu Thủy, Lãnh Cung Nghi còn có Hạ Hạ, Tiểu Mai, Tiểu Hồng và cả Gia Dung nữa.
- Còn người đó.
Châu Vĩnh chỉ tay về phía Duệ vương, mọi người hồi hộp chờ đợi nhưng Cố Mạn lại lắc đầu nhún vai lớn tiếng.
- Ta không nhớ được người đấy là ai cả.
- …
Duệ vương cười nhạt, y có thể nhớ hết mọi người một cách dễ dàng nhưng y lại không nhớ đến hắn.
Có chút tủi thân, Duệ vương đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào mắt Cố Mạn chậm rãi lên tiếng.
- Không sao, không nhớ cũng không sao.
Ngươi tỉnh là được rồi, Châu Mộc ngươi mau đưa y về cung Dạ Uyên nghỉ ngơi.
Duệ vương quay lưng rời đi, nhìn bóng lưng cô độc của hắn không hiểu sao khóe mắt Cố Mạn lại chảy ra dòng lệ, y đưa tay lên chạm nhẹ vào nó thầm lên tiếng.
- Trời mưa sao?
Duệ vương đến thư phòng mình, hắn thần người ngồi dưới sàn tay cầm lấy vò rượu uống cạn mới thôi.
Y tỉnh dậy hắn nên vui với đúng, tại sao tâm trạng lại nặng nề đến vậy? Duệ vương nhìn bức tranh bên cạnh, hắn cười nhạt rồi nằm xuống bên cạnh nó.
Đôi mắt u buồn cẩn thận sờ lên nó, hắn sợ nếu hắn chạm mạnh quá Cố Mạn trong bức tranh sẽ hoàn toàn biến mất.
- Cố Mạn… ngươi tỉnh rồi… tỉnh thật rồi.
Ta nên vui đúng không? Nhưng sao tim ta lại đau thế này…
Duệ Vương nhìn ngắm nó rồi ngủ lúc nào không hay, bên ngoài một bóng người đi vào ngồi xuống bên cạnh hắn khẽ mỉm cười.
Người đó nằm xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vẽ lại mọi góc cạnh trên gương mặt mệt mỏi kia.
- Xin lỗi vì không nhận ra ngươi là ai nhưng không hiểu sao nhìn ngươi khóc vì ta tim ta lại đạp một cách lạ thường.
Là Cố Mạn, y lúc nãy nhìn thấy hắn quay người chạy đi không hiểu sao bước chân y thôi thúc phải đuổi theo người đó.
Y đứng bên ngoài nghe tất cả, nhưng bản thân lại bối rối không biết đối diện với hắn như thế nào nên đã đợi đến khi hắn ngủ say mới dám lẻn vào.
- Cố Mạn… đợi ta…
- …
Cố Mạn dịch người mình sát lại gần hắn hơn, không hiểu sao y lại muốn ôm lấy hắn.
Nhẹ nhàng ôm lấy hắn chậm rãi nhắm mắt cảm nhận.
Mới sáng sớm Duệ vương đã giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy tay mình khá nặng y quay sang bên cạnh.
Hắn đang định đẩy người đó ra xem ai lại to gan dám làm ra chuyện tày trời nhưng chưa kịp làm đôi mắt hắn đã mở to kinh ngạc khi nhìn thấy người nằm trong lòng mình lại là Cố Mạn.
- Ưm…
Cố Mạn nhẹ cử động, y mơ màn mở mắt nhìn thấy Duệ vương đang nhìn mình vội bật người ngồi dậy luống cuống cúi đầu xin lỗi.
- Xin lỗi… ta không có y đó, tại hôm qua ta thấy ngươi rời đi không hiểu sao ta cảm thấy khó chịu nên đã chạy theo ngươi đến đây.
- Không sao, ngươi thấy trong người thế nào rồi?
- Đã đỡ hơn rồi, ngươi đừng uống rượu nữa, uống rượu rất có hại cho sức khỏe ngươi.
- Ta biết rồi, đều nghe ngươi.
Cố Mạn mỉm cười tạm biệt hắn nhanh chóng chạy đi, Duệ vương tâm tình hắn có chút vui, dù y đã quên đi hắn nhưng tình cảm y dành cho hắn không hề mất đi.
Duệ vương cầm lấy bức họa của y treo lên vị trí cũ, hắn cần thay y phục để còn thượng triều.
Cố Mạn chạy một chạy một mạch trở về Da Uyên cung, nhìn thấy Gia Dung đang bế trên tay một đứa trẻ ngạc nhiên hỏi y.
- Ngươi đã sinh rồi sao?
- Cố Mạn? Huynh về rồi, huynh xem đây là con trai ta và Châu Mộc.
- Bụ bẫm thật đấy, ngươi đã đặt tên cho nó chưa?
- Duệ vương đã đặt tên cho nó là Thiện Ngôn.
Cố Mạn nghe Gia Dung nhắc đến hai từ Duệ vương y chau mày.
- Là nam nhân đó sao?
Gia Dung ngạc nhiên nhìn y, y là thật hay chỉ đang giả vờ? Gia Dung mỉm cười nhẹ gật đầu.
- Vâng, chính là người dáng người cao lớn, lúc nào cũng cô độc bước đi một mình, hậu cung vắng bóng phi tần vì lời hứa chờ đợi một người.
- Chắc người đó rất quan trọng với y?
- Hơn cả quan trọng, người đó chính là lẽ sống của y, là ngôi sao soi sáng cho y và cũng chính người đó đã cứu vớt sưởi ấm trái tim vốn đã nguội lạnh của y.
Cố Mạn thần người, không hiểu sao khi nghe Gia Dung nói tim y có chút loạn nhịp.
Vì sao lại vậy? Nam nhân kia quả thực rất quen mặt, khi ở bên cạnh hắn y cảm nhận được hơi ấm và mùi hương quen thuộc, như vậy là sao?
Thấy Cố Mạn cứ thần người ngồi bên cạnh Gia Dung Châu Vĩnh đi vào đưa đến trước mặt y trái táo mỉm cười.
- Huynh ăn cái này không?
- Đa tạ đệ, mọi người đi đâu hết rồi?
- Họ đều có việc riêng của mình chỉ có đệ và huynh mới thảnh thơi vậy thôi.
Cố Mạn nhìn táo trên tay mình không hiểu vì sao lại nhớ đến nam nhân kia, y vội đứng dậy bỏ chạy ra ngoài.
Mọi thứ ở đâu đối với y vừa lạ lẫm vừa thân thuộc.
Y chạy đến Sa Hoa cung, nhìn tấm biển bên trên y nheo mắt.
- Mạn Châu Sa Hoa? Tên này có biết đặt tên không vậy?
Cố Mạn tặc lưỡi bước vào bên trong, y ngơ ngác vì cảnh vật bên trong này.
Không gian chỉ một màu đỏ, là màu đỏ của Mạn Châu Sa Hoa thật sự.
Y chậm rãi bước vào bên trong, đưa mắt nhìn quanh nơi này một lượt lại bật cười thành tiếng lớn.
- A… đẹp thật đấy…
Duệ vương mới trở ra từ chính điện, hôm nay không có chuyện gì quan trọng nên hắn đã cho bãi triều sớm.
Đi ngang qua Sa Hoa cung hắn đen mặt vì nghe được tiếng cười nói bên trong.
- Là ai đã dám tự tiện vào bên trong? Đã chán sống rồi sao?
Duệ vương vừa nói vừa hùng hổ bước vào cung Sa Hoa, nhìn thấy người đang ôm lấy thỏ con cười nói vui vẻ với nó hắn thần người.
Chính là nụ cười ấy, nụ cười mà từ lâu hắn đã chưa nhìn thấy.
Duệ vương cho người lui còn mình hắn nhẹ bước đến chỗ Cố Mạn, hắn dừng lại khi chỉ còn cách y một khoảng trầm giọng lên tiếng.
- Ngươi thích chỗ này lắm sao?
Cố Mạn giật mình, quay người nhìn lại người đang lên tiếng khẽ nuốt nước bọt.
- Xin lỗi đã vào nhưng lại không xin phép, nhưng nơi này của ngươi thật sự rất đẹp.
Cố Mạn nhớ ra trái táo trên tay mình, y cầm nó đi đến chỗ Duệ vương đưa nó đến trước mặt hắn.
- Cho ngươi.
- Táo?
Cố Mạn gật đầu, y dúi nó vào tay hắn rồi quay lưng đi đến cây táo gần đó ngồi xuống chơi đùa với đám thỏ.
Duệ vương đi đến ngồi bên cạnh y, cắn một miếng lớn liền gật gù khen ngợi.
- Táo rất ngon, ngươi muốn ăn không?
Cố Mạn lắc đầu.
- Ta ăn rồi, ngươi… ta vẫn chưa biết tên của ngươi.
- Vương Phiến Bá Duệ, cứ gọi ta là Bá Duệ là được.
Cố Mạn gật đầu, y ôm một con thỏ trên tay đưa mắt nhìn quanh khu vườn một lượt có chút chần chừ nhưng vẫn hỏi hắn.
- Ngươi… là Duệ vương mọi người vẫn hay nhắc đúng không?
- Phải, là ta.
- Ta có một thắc mắc, tại sao hậu cung ngươi lại vắng vẻ thế này? Không thấy phi tần nào ở đây cả.
Duệ vương thở dài, hắn đưa tay ngắt lấy đóa Mạn Châu Sa Hoa bên cạnh xoay nó trên tay chậm rãi đáp lời y.
- Vì ta đang chờ một người.
- Là người rất quan trọng với ngươi sao?
- Đúng vậy, y là tất cả của ta, chính y đã ban cho ta thiên hạ, ta lại muốn bỏ thiên hạ để giữ lấy y.
Lồng ngực Cố Mạn đang không ngừng đập mạnh, y đưa tay đặt lên ngực mình cố tỏ ra bình thường tiếp tục hỏi hắn.
- Vậy người ấy bây giờ đang ở đâu, ta có thể giúp ngươi tìm người ấy không
Duệ vương phì cười, y lúc nào cũng vậy, chỉ biết nghĩ cho người khác không bao giờ nghĩ đến bản thân mình dù chỉ một chút.
- Ngươi không thể.
- Vì sao?
- Vì người đó xa tận chân trời nhưng lại gần ngay trước mắt, vì người đó ta vẫn có thể nhìn ngắm được nhưng lại không thể ở nắm tay.
Cố Mạn tròn mắt, y đứng dậy đảo mắt thêm một lần nữa rồi ngồi xuống lo lắng nhìn hắn nhỏ giọng.
- Ngươi ở với ta vậy người đó không ghen chứ? Hay ta rời đi trước nha.
Cố Mạn định rời đi nhưng đã bị Duệ vương giữ lại, ánh mắt u buồn của hắn nhìn hiện ý cười.
- Không cần, riêng ngươi y sẽ không bao giờ ghen.
Vả lại chỗ này là của ta, chỉ có mình ta và ngươi mới có thể vào đây nên sẽ không ai biết.
- Vì sao với ta người đó lại không ghen, còn nữa ta có thể đến đây chơi thường xuyên được không? Ta rất thích nơi này, rất… rất thích nơi này.
Duệ vương mỉm cười, đã lâu rồi hắn chưa cười nhiều đến vậy, không biết Cố Mạn bây giờ sao lại nói nhiều như thế.
Nếu lúc trước thì y đã chạy đông chạy tây, không cho nổ chỗ này sẽ cho nổ chỗ kia.
Có khi vì con chuột y đã cho nổ nguyên một dãy nhà, báo hại mọi người phải dập lửa giữa khuya.
Còn bây giờ, Cố Mạn lại nói nhiều vô kể, không nhớ hắn là ai nhưng lại thoải mái nói chuyện với hắn không hề có chút đề phòng.
Bây giờ lại đưa ánh mắt long lanh nhìn hắn mong chờ, hắn thật sự là một kẻ thiếu nghị lực, không chịu được sự đáng yêu này của hắn mà đã gật đầu đồng ý.
- Được rồi, tất cả đều là của ngươi.
Cả tẩm cung Sa Hoa đều là của ngươi.
- Thật sao?
- Nhất ngôn cửu đỉnh.
Cố Mạn nhảy cẫng lên vui sướng, y ôm chặt lấy hắn bất giác nhướng chân hôn mạnh vào má hắn một cách tự nhiên.
- Đa tạ ngươi Bá Duệ..