Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà


Sau hôm ấy ngày nào Cố Mạn cũng đến Sa Hoa cung để chơi cùng đám thỏ.

Thỏ ở đây rất lạ, dù cửa có mở toang hoang để đó nó cũng tuyệt đối không chạy ra ngoài.

Bọn nó chỉ quanh quẩn trong vườn, tối lại vào chuồng do chính tay hắn làm để mà ngủ.
Cố Mạn cảm nhận được mình đã bỏ quên thứ gì đó, nhưng khi y lại cố nhớ ra thì đầu óc trống rỗng.

Nghe nói hôm nay hắn có buổi thượng triều, y muốn xem dáng vẻ của hắn lúc hắn làm việc sẽ như thế nào nên đã lén đến đấy.
Không vào cửa chính là y lại chọn ngồi trên mái nhà để xem, hôm nay có năm người vào cung một lượt để tuyển tú.

Cố Mạn nhìn ai cũng xinh đẹp trong lòng có chút đố kỵ, định quay người rời đi ai ngờ lại xảy chân rơi xuống bên dưới.
Cũng may y có võ công nên mấy cái này không nhầm nhò gì với y, mọi người ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Mạn nhưng riêng Duệ vương thì khác.

Y nhếch miệng rồi vẫy tay bảo y lại chỗ mình, để y ngồi trên người mình trầm giọng hỏi y.
- Ngươi… tại sao lại ở trên đó?
- Bắt chuột, nghe tiếng chuột nên ta đã chạy đến thử nhưng chưa kịp bắt đã trượt chân ngã xuống đây.
Cố Mạn nói dối không hề chớp mắt, Duệ vương phì cười nâng cằm y lên hướng xuống bên dưới.
- Ngươi nhìn xem, đám người này tự ý tiến cung muốn làm phi.
Cố Mạn đang vui vẻ nghe hắn nói gương mặt lập tức thay đổi, đôi mắt sắc bén, gương mặt băng lãnh nhìn họ lạnh giọng.
- Ngươi vừa nói gì?
- Họ muốn tuyển phi.
Hàn khí quanh người y càng lúc càng tỏa ra nhiều hơn, Cố Mạn đứng dậy bước từng bước uy nghiêm đến trước mặt năm người.

Đưa mắt đánh giá họ một lượt, Cố Mạn gật đầu không nhanh không chậm hỏi họ.
- Các ngươi biết được những gì?
- Cầm, kỳ, thi, họa, mấy thứ đó ta đều biết.
- Ta còn biết võ công.

- Ta còn biết nấu ăn…
Bọn họ tranh nhau nói, Cố Mạn bĩu môi định quay người lên chỗ hắn bỗng khựng lại khi nghe lời đề nghị của hắn.
- Cố Mạn, ngươi có muốn thi với họ không?
Cố Mạn chau mày.
- Ta chỉ biết bắt chuột thì thi cái gì?
- Ngươi thử xem, biết đâu lại được mở mang thêm kiến thức?
Cố Mạn nhìn năm người kia rồi nhanh chóng gật đầu, Duệ vương biết sao y cũng sẽ chọn thi vì tính hiếu thắng của y.

Duệ vương cho người sắp xếp chỗ ở cho năm người kia, ngày mai sẽ bắt đầu thi.
Duệ vương đi xuống nắm lấy tay Cố Mạn rồi nhanh chóng rời khỏi nơi đó, năm người kia nhìn nhau rồi nhìn theo bóng lưng của Cố Mạn khẽ mỉm cười.

Duệ vương đưa y đến cung Sa Hoa, Cố Mạn ôm lấy bé thỏ lên tay vô thức buộc miệng.
- Sói vẫn mãi là sói, vẫn lang bạt khắp mọi nơi.

Thỏ vẫn hoàn là thỏ, chỉ có thể chui rúc trong hang.
Duệ vương quay quắt người lại phía y, ánh mắt nhìn y nghi ngờ lạc giọng lên tiếng.
- Ngươi…
- Ngươi sao vậy? Ta chỉ thuận miệng đọc nó, ngươi thấy thơ ta thế nào? Có hay không?
Duệ vương có phần hụt hẫng, là hắn quá mong chờ nên đã không nhận ra Cố Mạn hiện tại không khác con thỏ trên tay y là bao.

Duệ vương nắm tay y đưa y vào sâu bên trong, phía sau căn nhà gỗ chính là một vườn táo lớn.
Cố Mạn tròn mắt, ánh mắt long lạnh khi nhìn thấy thứ mình thích.

Cố Mạn chạy vào bên trong, nhìn gương mặt suиɠ sướиɠ của y hắn lại bất giác bật cười.
- Ngươi thấy thế nào? Thích đúng không?
- Rất thích, đa tạ ngươi.
Cố Mạn chạy đi đến một cây táo lớn, cậu cứ đứng nhìn lên trên cành rồi trèo lên trên.


Tìm những quả to nhất, ngon nhất mà hái bỏ vào trong người.

Duệ vương sợ y ngã nên đã vội chạy đến, đứng bên dưới nhắc nhở y.
- Ngươi cẩn thận một chút, ngày mai ngươi còn trổ tài nữa.

Nếu không muốn để cho đám người kia tranh sủng với ngươi thì ngươi nên giữ mình cho ngày mai.
- Ta quên mất, Bá Duệ.
Cố Mạn gọi xong liền nhảy xuống, Duệ vương như muốn rớt tim ra ngoài chụp lấy y.

Cố Mạn nghe được tiếng tim hắn đập rất nhanh liền áp tai mình lên ngực hắn im lặng lắng nghe.

Nghe xong lại ngước mặt nhìn hắn chớp chớp mắt hỏi.
- Tim ngươi sao lại đập mạnh vậy? Có phải ngươi đau ở đâu không? Hay ta đi gọi Lãnh Cung Nghi đến cho ngươi nha.
- Không cần, đôi lúc tim ta sẽ không được bình thường cho lắm.
Cố Mạn gãi đầu, y vẫn chưa hiểu hắn nói gì.

Thử áp tai mình vào ngực hắn thêm một lần nữa y chau mày hỏi hắn.
- Tim không bình thường không phải sẽ chết sao?
- Nhưng với ta lại khác, tim ta không bình thường chính là lúc ta cảm thấy hạnh phúc nhất.
Duệ vương xoa đầu y, hắn ngồi xuống tựa người vào gốc táo ôn nhu nhìn Cố Mạn.

Cố Mạn ôm chặt mấy quả táo trong người, nuốt nước bọt nhìn hắn rồi cũng lấy ra một quả nhỏ nhất trong chừng đấy quả đưa cho hắn có chút miễn cưỡng nhỏ giọng.
- Cho ngươi, không được xin nữa đâu đấy.
- Đa tạ, ngươi có thể ngồi xuống đây được không?
Cố Mạn không trả lời mà trực tiếp ngồi xuống, y vô tư ăn táo bên cạnh hắn mà không quán tâm ánh mắt hắn đang nhìn mình chằm chằm.


Duệ vương đưa tay gỡ lấy hoa táo trên tóc y, hành động vô thức ấy lại khiến cho trái tim hai người đập loạn nhịp.

Cố Mạn cố gắng ăn nốt trái táo trên tay lại nghe tiếng cười của Duệ vương lại quay sang nhìn hắn khó hiểu.
- Bá Duệ, ngươi cười gì vậy?
- Không có gì, chỉ là nhìn thấy ngươi và đám thỏ ta nuôi không khác gì bao.
Cố Mạn bĩu môi, y cười nhạt nhìn đám thỏ trước mặt đượm buồn, nếu như đám thỏ này là của y khi nghe lời đó y sẽ vui biết mấy.

Đáng tiếc nơi y thích nhất lại thuộc về người khác, y cũng muốn được như người kia, muốn được nhận sự dịu dàng ấm áp của hắn.
Y có thể tham lam một chút được hay không, dù y không biết người bên cạnh là ai, như thế nào? Nhưng ở bên hắn y rất vui, cảm giác an toàn không cần đề phòng bất kỳ thứ gì cả.

Người đó của hắn y vẫn chưa thấy mặt, nhưng chắc chắn chính là người bên trong bức tranh.
Khá giống với y, có khi nào Duệ vương chỉ xem hắn là kẻ thế thân?
Nếu đúng là vậy chắn y sẽ đau lắm, nhưng đau mà sống trong những ngày hạnh phúc nhất chắc sẽ không sao đúng không?
Duệ vương nhìn Cố Mạn cứ ngồi thần người, đến táo cũng không thèm ăn hắn đưa tay huơ huơ trước mặt y nhỏ giọng gọi.
- Cố Mạn, ngươi đang nghĩ gì mà thần người vậy?
- Không có gì, ta đang nghĩ trưa nay sẽ ăn món gì.
Duệ vương phì cười, hắn lắc đầu với tâm hồn ăn uống của y rồi nắm tay kéo y đứng dậy.
- Ngươi đưa ta đi đâu vậy?
Không trả lời y, một mực kéo y ra ngoài rồi di chuyển về cung Mạn Châu.

Bàn thức ăn đã được dọn sẵn, y nhìn một bàn toàn sơn hào hải vị liền nuốt nước bọt chạy vội đến bên bàn cầm đũa mà ăn.

Y gắp bỏ vào chén mình một cái đùi gà rồi bỏ rất nhiều thịt vào trong chén, các cung nữ đứng gần đó kinh ngạc khi nhìn một chén toàn là thức ăn của y.

Cứ ngỡ sức ăn của y hơn người nhưng chợt y lại vẫy tay gọi Duệ vương lại, đẩy chén đầy đó sang Duệ vương vui vẻ nói.
- Ngươi ăn cái này đi, ta lựa toàn miếng ngon cho ngươi đấy.
- Ta…
- Sao?
Duệ vương định từ chối nhưng nhìn vào ánh mắt long lanh mong chờ của y hắn lại hoàn toàn bị đánh bại.

Lắc đầu rồi ngồi xuống cầm đũa mà dùng bữa, Cố Mạn nhìn hắn chịu ăn thì mới hài lòng cầm nửa con gà lên gặp.
Mọi người đã đánh giá y quá sai, sức y không phải một chén đầy kia mới đủ mà là cả bàn đầy mới có thể lấp được cái bụng kia của y.


Duệ vương bây giờ hối hận có kịp không khi đưa y đi trổ tài với năm người kia.

Nghĩ đến đây hắn lại sợ, rùng mình không dám tưởng tượng rồi nhìn Cố Mạn lân la hỏi chuyện.
- Cố Mạn… ngươi có chắc ngày mai sẽ thắng họ không?
- Không.
Duệ vương nhướng mày, y không cần suy nghĩ đã trả lời hắn ngay.

Duệ vương gượng cười tiếp tục hỏi y.
- Vậy… ngươi biết được những gì?
- Bắt chuột, hái táo.
- …
Lần này Duệ vương vuốt mặt, hắn đen mặt im lặng để có thể giữ lại bình tĩnh rồi hỏi y thêm một lần nữa.
- Ngươi… ngoài mấy cái đó ra còn biết làm gì không?
Cố Mạn thần người nghĩ ngợi một lúc rồi quay sang Duệ vương giơ con gà ăn dở trên tay mình lên nhìn hắn tự hào.
- Ta có thể ăn.
- Chết tiệt.
Duệ vương chửi thề một câu, hắn bây giờ mới biết bất lực ở việc vô bổ sẽ như thế nào.

Nhìn Tiểu Mao Mao bên ngoài chạy vào hắn chau mày hỏi y.
- Ngươi chạy đến đây có việc gì sao?
- Danh sách phần thi ngày mai đã có, người sẽ không tin nó kinh khủng đến mức nào đâu.
- Nói đi.
Tiểu Mao Mao giật chén trà trên tay hắn uống vội lấy lại sức, mặc kệ Duệ vương có khó chịu hay không chỉ ghim chặt ánh mắt mình vào Cố Mạn thở dài rồi lên tiếng.
- Ngoài cầm, kỳ, thi, họa đã bàn lúc trước còn có thêm mấy mục khác nữa.
- Từ khi nào ngươi lại vòng vo vậy?
Tiểu Mao Mao nhìn Cố Mạn tay cầm nửa con gà tay đang cố bốc rau bỏ vào miệng ăn, y chỉ dám mấp máy môi.
- Là nấu ăn, săn bắt, thêu túi thơm cho người và cả tài lẽ riêng nữa… nhưng Cố Mạn…
- Ta tự hỏi lúc đó đầu ta đã nghĩ gì mà lại bảo Cố Mạn thi đấu với đám người kia, những lời nói khi đó của ta không ngượng miệng chút nào sao? Có thể nói đó ta đang tự làm nhục mình không?
Tiểu Mao Mao lắc đầu.
- Không hẳn mà là tự rước họa vào thân, thần nghĩ là đại họa diệt thân thì đúng hơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận