Sáng sớm tại chính diện đã chật kín người, ai ai cũng mong chờ cuộc thi lần này.
Đã rất lâu rồi trong cung không hề có cuộc thi nào cả, nhất là nữ nhi tranh đấu để được làm phi.
Năm nữ nhi nhanh chóng đã có mặt từ sớm, họ khoác lên người mình bộ y phục đẹp mắt nhất.
Nhưng đợi hơn một canh giờ vẫn không thấy Duệ vương và Cố Mạn đến nên ai cũng sốt ruột, sợ Cố Mạn lại đổi ý không muốn thi nữa sẽ nguy.
Cùng thời điểm đó, Cố Mạn đang ôm Duệ vương ngủ trên giường quên đi trời trăng mây đất.
Cho dù hắn có gọi y cách nào y cũng không hề động đậy, bất lực chỉ đành làm biện pháp mạnh, hắn đạp thẳng người y xuống đất.
- Ưm… mông ta…
- Ngươi chịu dậy rồi sao?
Cố Mạn xoa xoa mông đứng dậy, nhìn người đang đăng mặt ngồi trên giường nuốt nước bọt cười trừ.
- Bá Duệ, ngươi vẫn chưa lên thượng triều sao?
- Còn ngươi chưa đi thi sao?
Cố Mạn như nhớ ra, y vội chạy vào trong thay y phục khác rồi chải lại tóc mình buộc gọn nó lên.
Cố Mạn chạy như bay ra khỏi phòng, Duệ vương tròn mắt nhìn theo bóng lưng y đã khuất xa lẩm bẩm.
- Nhưng ta là vương, vương vẫn còn đứng đây sao y lại chạy nhanh vậy?
- Duệ vương, mọi người chỉ chờ mình người thôi.
- Ta biết rồi.
Cố Mạn nhanh chạy một mạch đến chính điện, nhìn thấy y chống hai tay lên gối thở thì năm người kia mỉm cười mỉa mai.
Cố Mạn chẳng quan tâm điều đó, y chạy lại đám người Lãnh Cung Nghi đứng với họ đợi hắn đến.
Nhìn thấy hắn uy phong ngồi trên ngai, Cố Mạn đưa tay vẫy với hắn cũng đồng thời chọc tức năm người kia.
Tiểu Mao Mao nhìn thấy hắn gật đầu y liền đi đến phía trước một bước, nhìn xuống bên dưới lớn tiếng nói.
- Cuộc thi tuyển phi bắt đầu, phần đầu tiên sáu người cùng tham gia chính là cầm.
- Vâng.
Cố Mạn nghe xong nghệt mặt quay sang nhìn Lãnh Cung Nghi hỏi y.
- Cầm là thứ gì vậy?
- …
Mọi người nhau, Châu Mộc thúc tay Châu Vĩnh thầm thì.
- Ngươi biết nó không nói cho chủ nhân ta biết.
- So về cầm, kỳ, thi, họa thì không phải Lãnh Cung Nghi chính là bật thành sao?
Mọi người gật đầu, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lãnh Cung Nghi chờ đợi câu trả lời từ y, Lãnh Cung Nghi vuốt mặt bất lực giải thích.
- Cầm là đánh đàn.
- ?
Lãnh Cung Nghi nói xong cũng bỏ lên chỗ mình ngồi, Tiểu Hồng nhìn y ngồi dưới Duệ Vương một bật liền thắc mắc.
- Huynh ấy sao lại ngồi ở đó?
- Muội bị gì vậy? Huynh ấy là Doạt vương cơ mà?
Một lần nữa đám người Hạ Hạ nhìn nhau rồi vội vội vàng vàng đi đến mấy vị trí trống ngồi xuống.
Một chút nữa họ đã quên mất thân phận thật sự của họ là gì, năm người kia thấy đám người Lãnh Cung Nghi ngồi vào mấy vị trí cao quý cứ ngỡ là dành cho năm người họ thì khó chịu liền lên tiếng.
- Xin hỏi bọn họ là ai vì sao lại được ngồi vào mấy vị trí này?
Tiểu Mao Mao vốn dĩ đã không thích năm người này, nghe ả hỏi liền hắng giọng đanh đá đáp trả.
- Vị mặc thanh y, ngồi dưới Duệ vương chính là Doạt vương gia sẽ là người chấm về cầm của mọi người.
Vị thứ hai chính là công chúa Hạ Hạ sẽ quyết định ai là người thắng cuộc thêu may, người thứ ba là quận chúa Tiểu Hồng và người cuối cùng là quận chúa Tiểu Mai họ sẽ quyết định mấy nội dung sau này mới công bố.
Năm người lén nhìn nhau rồi từng người được gọi tên lên để thử tài đánh đàn, đàn do triều đình chuẩn bị bao gồm ngũ huyền cầm (đàn năm dây), thất huyền cầm (đàn bảy dây), tiêu và một sáo.
Năm người lần lượt lên thể hiện, đa phần đều chọn thất huyền cầm để thể hiện tài nghệ của mình.
Cố Mạn nghe song lại lùng bùng lỗ tai không hiểu họ đang gẩy cái gì.
- Cố Mạn, đến lực người.
- Ta sao?
- Vâng.
Cố Mạn ngơ ngác bước ra, nhìn y di chuyển đi chọn nhạc cụ ai cũng ngừng thở.
Duệ vương nuốt khan một cái khi thấy y cứ đứng thần người ra chưa biết chọn cái nào.
Bên ngoài hắn luôn giữa gương mặt băng lãnh không chút biểu cảm nhưng bên trong thủy triều không ngừng đập mạnh vào bờ.
Hắn hiện tại đang không ngừng gào thét trong lòng, hắn mong Cố Mạn chọn tiêu vì trước đây hắn đã từng nghe lén y thổi nó.
Cố Mạn bối rối, y quả thực không biết nên chọn cái nào.
Đang loay hoay đắn đo suy nghĩ thì bất ngờ một trong năm người kia lên tiếng chế giễu y.
- Nếu không muốn bị mất mặt thì nên bỏ cuộc đi vẫn hơn.
- Ta chọn thứ họ mới gẩy khi nãy.
Đến tên đàn Cố Mạn còn không biết, nói y có thể gảy liệu có ai tin? Duệ vương tâm như không vững, hắn chớp chớp mắt nhìn Cố Mạn hỏi lại một lần nữa.
- Ngươi chắc chắn chứ?
- Ngươi nghĩ sao?
Giọng điệu, ánh mắt của y thay đổi hẳn, không hiểu vì sao mọi người lại thấy lại, có người còn kéo cổ áo mình lại cho đỡ lạnh hơn.
Châu Hỏa dùng cơ thể mình để cho Thiện Ngôn khỏi lạnh, y lắc đầu cảm thán.
- Đã mất trí nhớ nhưng khí chất lẫn cái tính thất thường lại không thay đổi chút nào.
- Chờ xem chủ nhân của chúng ta có làm chúng ta nở mày nở mặt hay không?
Cố Mạn đi đến thất huyền cầm đặt chính giữa sảnh, Cố Mạn ngồi xuống, y đặt tay lên mặt dây chậm rãi cảm nhận nó.
Duệ vương lau mồ hôi nhướng người đến trước vỗ vỗ vào vai Lãnh Cung Nghi làm y giật cả mình mà hét toáng lên.
- Ma…
- ???
Mọi người liếc nhìn y, làm y phải vội bịt miệng mình lại quay ra sao lườm Duệ vương tức giận nhưng không quên nhỏ giọng.
- Duệ vương, đệ muốn chết sao đi hù huynh?
- Là thầy trừ tà lại đi sợ ma? Hai người sao giống nhau thế?
- Không liên quan đến đệ.
Lãnh Cung Nghi không thèm quan tâm hắn lo nhìn Cố Mạn vì nãy giờ y cứ nhắm mắt đặt tay lên bàn chứ chưa hề làm gì cả.
Duệ vương nhìn thấy Lãnh Cung Nghi bơ mình liền nắm cổ áo y lôi lên trên, ấn y ngồi xuống bên cạnh mình rồi chỉ thẳng tay về phía Cố Mạn lo lắng hỏi.
- Huynh nói xem, cái đó có phải quá sức với y rồi hay không?
Lãnh Cung Nghi lắc đầu, đến y cũng không rõ Cố Mạn có làm được hay không? Tim y cũng đang đập loạn xạ cả lên chờ đợi Cố Mạn, mỗi một nhịp tim đập y lại tưởng một năm trôi qua vậy.
Bất ngờ tiếng đàn vang lên, nó chỉ là một âm thanh đánh bất kỳ chứ không là gì cả.
Cố Mạn gẩy loạn xạ, mọi người vội bịt lại để khỏi phải bị thứ âm thanh đó phá hỏng tai mình.
Cố Mạn đánh được nữa canh giờ thì hài lòng, y cười tươi nhìn lên Duệ vương cúi đầu với hắn.
Duệ vương vội nắm lấy cổ Lãnh Cung Nghi run giọng hỏi y.
- Không phải đúng không? Đệ đang mơ đúng không?
Lãnh Cung Nghi nheo mắt nhìn chằm chằm vào Cố Mạn, Duệ vương ngồi bên cạnh cứ hỏi mấy câu không đâu liền cầm đũa gõ mạnh lên đầu hắn rồi lạnh giọng.
- Im lặng một chút, bây giờ Cố Mạn mới thực sự gảy đàn.
- Thật?
Lãnh Cung Nghi không nói gì chỉ gật đầu ánh ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào người Cố Mạn.
Tiếng đàn y cuối cùng cũng đã cất lên, mọi người nhắm tịt mặt sợ lại nghe thứ âm thanh kinh khủng kia một lần nữa nhưng họ đã sai.
Bàn tay thon dài nhẹ nhàng nhảy nhảy múa trên từng dây đàn, âm điệu nhẹ nhàng chậm rãi thật sự rất bay bổng.
Mọi người nhìn nhau rồi lại nhìn Cố Mạn, họ không tin một người bắt chuột và cứu người, lâu lâu cho nổ tung mấy ngôi nhà này lại là người có tâm hồn yếu đuối đến vậy.
Câu khen ngợi còn chưa kịp thốt ra thì họ đã nghệt mặt khi nghe tiết tấu của y nhanh đến lạ thường.
Bàn tay của y đang không ngừng trêu ghẹo, lấy lòng dây đàn, cứ ngỡ mọi chuyện chỉ có chừng này nhưng tiết tấu lại nhanh hơn nữa.
Năm người kia nhìn theo bàn tay của Cố Mạn hoa cả mắt, Lãnh Cung Nghi vội nhắc nhở mọi người.
- Đừng nhìn vào tay Cố Mạn, nó có thể thôi miên người khác hoặc nhiều hơn.
- Nhiều hơn?
- Ngươi nhìn biểu hiện trên gương mặt họ đi thì biết.
Duệ vương lướt nhìn một lượt, một số người đang có dấu hiệu rất lạ, gương mặt đỏ cả lên, hai tay ôm lấy ngực đang thở dốc.
Tiết tấu tay của Cố Mạn càng nhanh thì bọn họ như bước gần đến cửa tử hơn.
Bất ngờ Cố Mạn nhìn họ nhếch miệng, bàn tay y giảm lần tiết tấu, nó không còn điên loạn như trước mà trở về trạng thái mình thường rồi chậm dần quay trở về lúc ban đầu.
Mọi người vuốt ngực, hơi thở cũng đã lấy lại được.
Bất ngờ Cố Mạn kết thúc bài đàn của mình bằng cái gảy thật mạnh, và cái gảy đó đã làm cho toàn bộ dây đàn bị đứt hết.
Duệ vương rùng mình, nó như lời cảnh cáo của Cố Mạn dành cho y.
Cố Mạn nhướng mày, xoa xoa đầu ngón tay của mình rồi đứng dậy.
Lãnh Cung Nghi vội gọi y đứng lại, y bước xuống bên cạnh y lân la dò hỏi.
- Cái ngươi vừa gảy tên là gì?
- Đoạt mạng.
Âm thanh lạnh lẽo phát ra từ miệng Cô Mạn làm năm nữ nhi kia không dám nhìn thẳng vào mắt y.
Duệ vương tim như muốn rớt ra ngoài, hắn đang tưởng tượng nếu Cố Mạn hồi phục trí nhớ sẽ vì chuyện lần này mà dùng cực hình này với hắn không biết hắn sẽ thế nào.
Duệ vương ho khan một cái, gõ gõ tay lên thành ghế, gương mặt vẫn băng lãnh nhìn Lãnh Cung Nghi lạnh giọng hỏi y.
- Doạt vương, có thể công bố kết quả chưa?
- Vẫn chưa thi xong.
Lãnh Cung Nghi cho mời năm người đi ra, y nhìn bọn họ một lượt rồi nghiêm giọng đặt câu hỏi với họ.
- Sau người nói cho ta biết, ý nghĩa trong tiếng đàn của các người là gì? Từ cô trước.
- Là tình yêu của vị tướng quân dành cho công chúa của mình, chàng vì lệnh vua mà chết nơi chiến trường, còn nàng vì yêu mà sinh hận.
- Tiếp ngươi.
- Là mối tình tương tư của nàng tiểu thư gửi đến người mình thương.
- Còn ngươi?
- Là tình cảm của ta muốn nói cho Duệ vương biết, ta rất khâm phục người và cảm mến người.
Lãnh Cung Nghi liếc sang Cố Mạn lắc đầu rồi tiếp tục hỏi người kế tiếp.
- Chỉ đơn thuần nói đến nỗi lòng của một con hoàng yến bị nhốt trong lồng.
- Ngươi?
- Không có gì cả, đơn giản là gảy mà thôi.
Lãnh Cung Nghi nhướng mày, trong năm người thì cô nương này là người gảy hay nhất ấy vậy mà lại trả lời một cách hời hợt nhất.
Lãnh Cung Nghi hất mặt nhìn Cố Mạn mỉm cười.
- Vậy ngươi thì sao?
- Một bản đoạn mạng, chỉ cần ghét ai có thể đàn cho họ nghe, gϊếŧ người không dính máu, thích thì gϊếŧ, không thích thì hành hạ.
- …
Không khí đang sôi nổi nghe Cố Mạn nói xong lại trở nên yên tĩnh đến lạ, đến tiếng ruồi bay cũng nghe thấy.
Lãnh Cung Nghi chỉ đành cười trừ rồi đi đến bên cạnh Duệ vương mỉm cười.
- Bãi triều mai thi tiếp, sát khí trên người Cố Mạn không phải chuyện đùa.
Chuyện này đương nhiên Duệ vương nhận ra, hắn thở dài rồi cho bãi triều nghỉ ngơi để mai tiếp tục thi đấu..