Vương Hoài Phong và Quý Văn Cảnh

Mạnh thiếu gia hành lý đến trước người, rốt cuộc vào giữa trưa ngày hôm sau, ngồi ở trên sofa phòng khách.

Quý Văn Cảnh mắt to trừng mắt nhỏ với hắn ta hai phút, hơi kinh ngạc mở miệng: “Anh Duệ?”

Mạnh thiếu gia quần da giày đen, mặt mày chói lóa, hắn cười ha ha với Quý Văn Cảnh một chút: “Tiểu Cảnh Cảnh còn nhớ anh à?”

“Đương nhiên nhớ! Anh Duệ sao lại ở chỗ này?” Quý Văn Cảnh vội vàng đi tới bên cạnh hắn: “Anh Duệ chính là bạn của Vương Hoài Phong hả?”

Mạnh thiếu gia lấy ra một cái hộp cực lớn từ trong rương hành lý của mình, đưa cho Quý Văn Cảnh: “Bạn tốt thì không tính, nhiều lắm là bạn xấu thôi, cầm, quà tân hôn tặng hai người.”

“Quà, quà tân hôn?”

Mạnh Thịnh Duệ nháy mắt với cậu: “Mở ra xem đi.”

Quý Văn Cảnh ôm hộp lớn, để lên bàn nói tiếng: “cảm ơn”, hộp quà đóng gói vô cùng tinh mỹ, trên mặt hộp màu hồng san hô buộc một cái nơ con bướm đẹp đẽ.

Trong hộp đựng không ít, Quý Văn Cảnh cầm lên một thứ lông xù xù nghiên cứu một chốc, chớp mắt hỏi: “Đây là cái gì?”

“Đuôi thỏ.”

“Hả? Đuôi thỏ?” Mạnh Thịnh Duệ thấy vẻ mặt cậu không rõ, tiến đến bên tai cậu nhỏ giọng nói gì đó, Quý Văn Cảnh kinh ngạc hỏi: “Cái này có thể mang ở phía sau hả?”

“Ừm.”

“Còn cái này?”

“Cái này là dùng phía trước.”

“Thế mà còn có lỗ tai thỏ nữa?”

“Ừm.”

Quý Văn Cảnh đần độn đeo ở trên đầu, nhìn Mạnh Thịnh Duệ: “Đeo cái này, Vương Hoài Phong sẽ thích sao?”

Mạnh thiếu gia híp đôi mắt hồ ly cười ha ha: hắn có thể sẽ bắn sớm.

Lại lấy ra một chai tương tự như nước hoa từ trong hộp, Quý Văn Cảnh kề đến chóp mũi ngửi một cái, không có mùi vị gì: “Đây là cái gì?”

Mạnh thiếu gia huýt sáo, giả dối đề cử: “Cái này hả, sau khi mở ra mới có mùi vị, huân hương an thần, trước khi ngủ có thể xịt một chút.”

Cả một hộp đồ lớn, không thiếu gì cả, Quý Văn Cảnh nghiên cứu xong xuôi liền quy củ thả về, cậu nhếch môi cười với Mạnh Thịnh Duệ: “Không ngờ còn có thể nhìn thấy anh Duệ.”

Anh trai hàng xóm Mạnh Thịnh Duệ vỗ vỗ vai cậu: “Đúng vậy, hơn mười năm không gặp nhỉ.”

“Ừm! Sao anh Duệ quen biết Vương Hoài Phong vậy?”

“Hai bọn anh từ nhỏ đã quen nhau, xem như là không đánh thì không quen biết.”

Quý Văn Cảnh nghe hắn nói xong có chút mong đợi hỏi: “Vương Hoài Phong khi còn bé là bộ dạng gì?”

Mạnh thiếu gia rốt cuộc chờ được giờ phút này, hắn cực kỳ hẹp hòi, trước sau vẫn luôn nhớ tới cái vụ bị đánh khi còn bé. Mạnh Thịnh Duệ có chuẩn bị mà đến, kể toàn bộ gièm pha từ nhỏ đến lớn của Vương Hoài Phong cho Quý Văn Cảnh: “Con người Vương Hoài Phong tương đối chết nhát, muốn tiền có tiền muốn mặt có mặy, từ tiểu học đến đại học không ít người theo đuổi hắn, nhưng không đỡ nổi việc hắn thông suốt muộn, bạn gái của anh Duệ xâu thành một chuỗi rồi, hắn mới động lòng xuân.”

Ánh mắt vốn đang xán lạn của Quý Văn Cảnh nghe đến đó có chút ảm đạm, cậu nhỏ giọng hỏi: “Là người trong lòng anh ấy đó hả?”

Mạnh thiếu gia thấy vẻ mặt cậu đột nhiên không đúng, suy nghĩ một chút hàm ý trong lời nói, khó tin mà nghĩ: hai người này… không phải còn chưa nói rõ chứ!?

Mạnh thiếu gia thăm dò hỏi: “Em biết hắn có người thích à?”

Quý Văn Cảnh gật gật đầu: “Ừm, ảnh nói với em rồi, có điều người kia không thích ảnh, cho nên chỉ cần em nỗ lực một chút, em nghĩ, ảnh sẽ từ từ quên mất người kia.”

Mạnh thiếu gia khiếp sợ: Mẹ nó đây là cái tiết tấu thần kỳ gì vậy??? Anh còn có một đống chuyện xấu lúc Vương Hoài Phong theo đuổi chú mày chưa kịp nói ra đây nè!!

Nhìn biểu tình tội nghiệp của Quý Văn Cảnh, Mạnh thiếu gia nhíu mày lại, quyết định tiện tay giúp bọn họ một phát.

Hắn làm bộ thở dài: “Người kia ở trong lòng hắn mười năm rồi.”

“Mười năm?”

“Ừm.” Mạnh thiếu gia tổ chức ngôn ngữ bắt đầu nửa thật nửa giả bịa chuyện: “Người kia rất ưu tú, lúc niên thiếu trong nhà phá sản, vẫn luôn nỗ lực mưu sinh, lúc đó người kia làm việc ở gần trường học của bọn anh, không biết thế nào lại bị Vương Hoài Phong coi trọng, sau đó bọn anh cổ động Vương Hoài Phong đi thổ lộ, kết quả nửa đường đụng phải mấy tên cướp bóc, một mình hắn khoe tài anh hùng giật lại túi của bà lão, chính mình cũng bị đánh sưng mặt sưng mũi, lúc đến, dọa người ta sợ hết hồn.” Mạnh Thịnh Duệ vẫn luôn quan sát biểu tình của Quý Văn Cảnh, thấy cậu không có phản ứng gì liền nói tiếp: “Vương Hoài Phong chú trọng hình tượng mình như vậy, đương nhiên không thổ lộ thành công, có điều lúc trở về lại không hề nhụt chí, nói cái gì mà muốn chờ người đó, thực sự là đặc biệt si tình lại đặc biệt ngốc, ai nha? Vừa tính toán thời gian như thế, đã mười năm rồi đi, anh đoán cũng sắp trở về rồi.”

Quý Văn Cảnh luôn cảm thấy mấy lời Mạnh Thịnh Duệ nói có loại cảm giác quen thuộc khó giải thích được, còn chưa hiểu ra manh mối, đột nhiên nghe thấy hai chữ “trở về”, lập tức nắm chặt góc áo ánh mắt phòng bị. Tình yêu thật đúng là một thứ thần kỳ, nó có thể quấy rầy bất cứ suy nghĩ gì, Quý Văn Cảnh cách chân tướng chỉ có vài bước, lại bị cảm giác nguy hiểm kéo về tại chỗ.

Vương tổng tan tầm trở về, nhìn thấy cửa phòng ngủ đóng chặt, hắn hơi nghi hoặc đẩy cửa phòng ra: “Quý Văn Cảnh… em…”

“Em mặc cái gì đó?!”

Trên đầu đeo lỗ tai thỏ lông xù xù, cần cổ đeo một cái nơ cấm dục tinh xảo đáng yêu, trên người là áo sơ mi trăm phần trăm trong suốt, bên ngoài mặc một chiếc áo may ô thân sĩ bó sát eo, chiếc quần tơ bên dưới quy củ không có gì đặc biệt, nhưng mặt sau quần lại thủng một lỗ, chui ra một cái đuôi thỏ tròn vo.

Quý Văn Cảnh thấy hắn tiến vào, cong cong mắt nói: “Hoan nghênh trở về.”

Vương tổng thả lỏng caravat trên cổ ra, ánh mắt thâm trầm: “Sao lại mặc thành như vậy?”

Quý Văn Cảnh không nói, ngoẹo cổ hỏi: “Đẹp không?” Nói xong sờ sờ lỗ tai có chút ngượng ngùng: “Cũng không biết anh có thích như vậy hay không.”

Tiếng nói thô khàn vang lên bên tai, môi lưỡi giao hòa như là đem tiếng “thích” đút vào trong miệng cậu.

Bàn tay trên mông dùng sức nhào nặn, thỉnh thoảng đụng tới cái đuôi mẫn cảm, hai cánh mông thịt sẽ không tự chủ được run rẩy căng thẳng, Vương Hoài Phong như là phát hiện chuyện gì thú vị, nhấc tay nắm chặt quả cầu lông nhẹ nhàng đẩy đưa, người trong ngực tức khắc eo thân nhũn ra tràn ra tiếng rên rỉ kéo dài.

Trong phòng phân tán mùi thơm kỳ dị, Vương Hoài Phong ôm cậu đến trên giường, để người khóa ngồi giữa chân mình, phần trước quần đã rịn ra chất lỏng trong suốt, Vương Hoài Phong giúp cậu cởi ra một ít, đồ chơi nhỏ núp ở bên trong lập tức bắn ra ngoài, hắn bao ở trong tay nhào nặn, cười xấu xa hỏi: “Hăng hái vậy?”

Quý Văn Cảnh cũng cảm thấy ngày hôm nay mẫn cảm có hơi quá, cậu kẹp chặt đuôi ngồi trên bụng Vương Hoài Phong quấy nhiễu: “Có… có hơi ngứa.”

“Nơi nào ngứa?”

“Cái đuôi, đuôi… a…” Dứt lời, phía sau lại bị cố ý đâm xuyên hai lần, sắc mặt cậu ửng hồng, đôi mắt đầy nước, rõ ràng còn chưa có làm gì, nhưng dương v*t giữa hai chân đã không ngừng chảy nước, cậu khó nhịn nhìn Vương Hoài Phong, không tự chủ vặn vẹo qua lại.

Vương Hoài Phong bị dáng vẻ thở dốc cấp thiết của cậu gãi cho cuống họng ngứa ngáy, hắn dính chất lỏng đầy tay quấy đảo miệng lưỡi khẽ hé của Quý Văn Cảnh, khàn khàn nói: “Tới một chút.”

Quý Văn Cảnh nghe lời chống giường di chuyển về phía trước, một tay Vương Hoài Phong trói mông cậu lại, mãi đến khi vật nhỏ gắng gượng chảy nước dừng ở bên miệng mình, mới để cho cậu đỡ lấy đầu giường, liếm láp.

Bụng dưới Quý Văn Cảnh siết chặt, đầu gối có chút không chống đỡ nổi, cậu chặt chẽ đỡ lấy đầu giường, trong miệng kéo dài rên rỉ. Đầu lưỡi thô ráp đảo qua phía trước mẫn cảm, cái đuôi kẹp chặt trong hậu huyệt đột nhiên bị ý đồ xấu nhanh chóng đâm vào, đầu gối cậu mềm nhũn suýt nữa ngồi sụp trên ngực Vương Hoài Phong, đêm nay thân thể mẫn cảm không tả được, hết thảy khoái cảm như là bị phóng đại vô hạn, chạy khắp toàn thân. Gốc đuôi giấu ở trong hậu huyệt căng mịn, bắt chước tính khí qua lại đánh xuyên, dương v*t bị ngậm trong nơi sâu của cuống họng bao lấy nhay cắn, cậu co chặt ngón chân run rẩy mở miệng: “Vương… Vương Hoài Phong em sắp ra rồi… A a cầu xin anh, quá nhanh chậm chút… A a…”

Lúc khoái cảm sắp đến đỉnh điểm, dương v*t dính đầy nước bọt đột nhiên rời khỏi khoang miệng ấm áp, Vương Hoài Phong giơ tay rút đuôi thỏ kẹp ở hậu huyệt cậu ra, ôm cậu ngồi xuống, cảm giác trống rỗng đột nhiên xuất hiện, làm cho cậu khó chịu nắm lấy caravat của Vương Hoài Phong, để nhét đuôi vào, hậu huyệt bôi rất nhiều dịch trơn mở rộng, lúc này dính dính dấp dấp nhiễu hết lên phần quần nhô lên của Vương Hoài Phong, Vương Hoài Phong liếm vành tai cậu, dùng giọng trầm thấp khàn khàn nói: “Không phải là, em biết ngồi ở trên tự chuyển động sao?”

“Ừm.” Quý Văn Cảnh đỏ mắt gật gật đầu, dương v*t khổng lồ giải thoát ra từ trong trói buộc, cậu chống đỡ thân thể chậm rãi ngồi xuống, hậu huyệt đủ trơn trượt mềm mại, không phí sức lực gì liền đi vào cả cây. Cảm giác đầy ắp và thỏa mãn tức khắc bao phủ toàn thân, vách thịt mềm mại cắn chặt lấy côn th*t thô to, Vương Hoài Phong hôn vành tai cậu, nhẹ nhàng cắm rút: “Ngài thỏ, hôm nay thật mẫn cảm.”

Giọng nói gợi cảm bên tai, làm cho thân thể cậu ửng hồng run rẩy một hồi, Quý Văn Cảnh rên rỉ sửa chữa: “Là… là quản gia thỏ…”

“Ồ? Đây là quần áo của quản gia à?”

“Ừm…”

“Vậy quản gia” vừa nói vừa dùng sức đâm lên mấy lần: “Phải gọi anh cái gì?”

Quý Văn Cảnh đỏ ửng lỗ tai nằm nhoài ở hõm cổ hắn nhỏ giọng mở miệng: “Gọi chủ… chủ nhân a a… chủ nhân… a…”

Thao làm hồi lâu, rốt cuộc hai người cũng bắn ra, Vương Hoài Phong vẫn ở lại trong cơ thể cậu, liếm láp cổ vai mang theo giọt mồ hôi của cậu, Quý Văn Cảnh ngồi thẳng người, bốn mắt nhìn nhau với hắn, trong đôi mắt trong suốt lóe ánh sáng nhỏ vụn, cậu giơ tay ấn vị trí trái tim Vương Hoài Phong, nhỏ giọng nói: “Vương Hoài Phong.”

“Hả?”

“Sau này em có thể trở thành, người yêu thích duy nhất trong lòng anh không?”

Vương Hoài Phong nhìn cậu vài giây, không hiểu ý trong lời nói của cậu.

Quý Văn Cảnh nghiêm túc nói: “Em biết hiện tại bảo anh triệt để quên mất người đó e rằng không được, thế nhưng em sẽ cố gắng, anh có thể, sau này anh có thể chậm rãi quên đi người kia, chỉ thích mình em không, em biết như vậy có chút tùy hứng, nhưng mà em…”

Vương Hoài Phong chớp mắt hai lần: “Người kia là ai?”

Khóe mắt Quý Văn Cảnh mất mát rũ xuống, cậu nâng ngón tay chỉ khung ảnh trên bàn: “Chính là người trong lòng mà anh đã từng nói đó.”

Vương Hoài Phong đã sớm quên mất lúc đó mình thuận miệng bịa chuyện cái gì rồi, hắn thuận theo tay Quý Văn Cảnh nhìn sang, tức khắc hiểu ra, Vương tổng nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cậu, đầy bụng ý xấu liền muốn tràn ra. Hắn đè trán Quý Văn Cảnh, làm khó dễ nói: “Người đó hả, có lẽ mãi mãi anh cũng sẽ không quên được.”

Quý Văn Cảnh lẳng lặng nghe hắn nói xong, viền mắt lập tức đỏ lên, cậu vội vàng cúi đầu, khéo léo nói: “Em… em biết rồi…”

“Em không biết.”

“Hả?”

Vương Hoài Phong nhìn biểu tình khổ sở của cậu, tràn đầy đau lòng, giúp cậu xoa xoa khóe mắt, có chút bất đắc dĩ nói: “Kỳ thực anh vẫn luôn muốn cho em một bất ngờ, cơ mà thôi.” Nói xong lui ra từ trong thân thể cậu, nhếch miệng với cậu: “Em đi lấy món đồ trong album ra đây.”

Quý Văn Cảnh mặc quần pyjamas vào, có chút do dự đi xuống giường, cậu cầm lấy quyển album vẫn luôn đặt ở trên bàn sách hỏi: “Em, em thật sự có thể mở ra sao?”

Vương Hoài Phong gật gật đầu.

Mở album chất liệu gỗ ra, bên trong rơi ra hai cái khăn tay vải bông màu xanh da trời, Quý Văn Cảnh cầm ở trong tay nhìn một chút, đột nhiên phát hiện phía trên đều thêu một chữ “Cảnh” nho nhỏ, cậu kinh ngạc nhìn hồi lâu, nước mắt đột xuất dâng lên, không để ý tới dòng suy nghĩ sáng tỏ như là đột nhiên tìm được công tắc ký ức, cả trái tim cậu chua xót bủn rủn, túm ngực đau đớn: “Là, là của em…”

Vương Hoài Phong đứng dậy đi tới bên cạnh cậu ôm cậu vào trong lòng, cong khóe miệng gợi cảm nói: “Cho nên, em không biết.”

“Không biết lời em từng nói với anh, anh vẫn nhớ.”

“Cũng không biết, anh yêu em bao nhiêu.”

Hết chương 13


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui