Không chỉ có Thẩm Thư Dư, ngay cả quần chúng vây xem cũng cảm thấy có phần hả giận.
Bọn họ vốn vô giúp vui muốn xem trai đẹp tán tỉnh gái xinh, nhưng nào ngờ nam sinh kia lại ra tay với nam nhân viên của cửa hàng.
Cho dù thế nào ra tay luôn không đúng, huống hồ nhân viên người ta cũng không nói sai.
Tán gái thì tán gái đi, có cần thiết biến thành như thế này không?
Nhưng tình huống ban nãy không có bất cứ ai dám tiến lên giúp giải vây.
Tuy rằng Phó Chước thoạt nhìn không giống như người tốt, tóc cắt rất ngắn, thân hình cao to vẻ mặt hung thần ác sát.
Nhưng lúc này anh tựa như là hóa thân của sứ giả chính nghĩa, dễ dàng giải quyết gã kia, hơn nữa câu nói kia của anh cũng có ý khiến người ta buồn cười.
Thuật phòng sói à.
Thẩm Thư Dư không nhịn được muốn cười trong lòng.
Trần Gia Hào một phút trước còn kiêu ngạo lúc này “mặt mày xám tro”, ngay cả kiểu tóc tinh tế kia dường như không còn tinh tế nữa.
Cổ tay anh ta đã bị Phó Chước bóp mạnh đỏ lên, vị trí đốt ngón tay vừa đau lại khó chịu.
Rõ ràng anh ta cũng là một người đàn ông rất cường tráng, nhưng ở trước mặt Phó Chước lại giống như một tên thư sinh yếu đuối, so với loại đàn ông rắn rỏi như Phó Chước thì anh ta hoàn toàn không cùng một loại hình.
Nhưng Phó Chước lại giống như chẳng sao cả, như là ban nãy không dùng chút sức gì.
Lúc nãy thấy Trần Gia Hào giãy dụa anh cũng rất buồn cười, sao lại giống như đàn bà thế?
Phó Chước thả tay ra mới lạnh mặt hung hãn nói với Trần Gia Hào: “Đừng để ông nhìn thấy mày nữa.”
Trần Gia Hào nhìn Phó Chước rồi lại nhìn Thẩm Thư Dư, trong lòng đại khái sáng tỏ, anh ta cười theo nói: “Giờ đi ngay, giờ đi ngay.”
Phó Chước khoanh tay, âm thanh lạnh lùng cất lên: “Bảo mày cút xa một chút.”
Người trước mắt đánh người tàn nhẫn bao nhiêu Trần Gia Hào không phải chưa từng thấy, tuy rằng anh ta cũng chỉ nhìn thấy Phó Chước đánh người trên sân đánh bốc, một quyền hạ xuống không có bao nhiêu người đàn ông chịu được.
Hai tay của Phó Chước có thể cầm lên bút lông mềm mại nhất, cũng có thể đánh gãy xương cốt cứng nhất.
Cuối cùng Trần Gia Hào chỉ có thể bỏ đi như chạy trốn, anh ta sợ mình không đi thì quả đấm của Phó Chước sẽ vung sang đây.
Nhưng vừa chạy ra ngoài không bao xa thì Trần Gia Hào quay đầu căm hận nhìn bóng lưng của Phó Chước.
Anh ta cắn chặt răng tỏ vẻ không cam lòng.
Trần Gia Hào vừa đi, Phó Chước không biết xấu hổ tiến đến trước mặt Thẩm Thư Dư: “Hi, đã lâu không gặp.”
Vẻ đùa cợt của anh hoàn toàn khác với dáng vẻ hung hãn ban nãy khi nói chuyện với người ta.
Quần chúng vây xem cũng dần dần tản đi.
Tăng Quốc Long hơi tò mò nhìn Phó Chước.
Thẩm Thư Dư thì có chút mất tự nhiên nói với anh: “Cảm ơn anh.”
Không lâu trước đây anh còn “nói chuyện” trong di động của cô, bây giờ lại đột ngột xuất hiện trước mặt, Thẩm Thư Dư cảm thấy mất tự nhiên.
Thế nhưng thành kiến trước đó của cô đối với anh hình như dần dần giảm bớt, vậy nên lúc này cô cảm thấy tâm trạng của mình càng phức tạp hơn.
“Cảm ơn cái gì? Có chút thành ý không?” Hai tay Phó Chước gác trên quầy, “Em mời tôi uống trà sữa đi.”
Thực ra anh đã bảo cô mời uống trà sữa mấy lần rồi.
Thẩm Thư Dư không quanh co nữa, nói: “Anh muốn uống vị gì?”
Phó Chước nhìn thực đơn trên quầy, tùy tiện chỉ một loại.
Thực ra anh căn bản không thích uống trà sữa.
Anh cũng muốn nhờ cô giới thiệu, nhưng dáng vẻ ban nãy của Trần Gia Hào anh nhìn thấy cũng buồn nôn nên không muốn khiến cô buồn nôn nữa, để tránh cô lại ghét anh.
Thẩm Thư Dư nhìn Phó Chước chỉ vào cốc trà sữa kia, cô hỏi: “Anh muốn nhiệt độ bình thường, lạnh hay nóng?”
“Nóng đi.”
Thẩm Thư Dư gật đầu, mau chóng bấm nút order, sau đó cô lại hỏi: “Anh muốn thêm bao nhiêu đường, toàn bộ đường, nửa phần đường hay là ít đường.”
“Không cần đường.”
Thẩm Thư Dư nghe vậy có lòng nhắc nhở: “Không có đường sẽ hơi khó uống.”
“Tôi không thích đồ ngọt.”
Lúc này Thẩm Thư Dư mới gật đầu, nhập yêu cầu vào máy order.
Giờ Phó Chước mới hỏi: “Em thì sao? Uống trà sữa thích toàn bộ đường, nửa phần đường hay là ít đường?”
Thẩm Thư Dư trả lời: “Toàn bộ đường.”
Phó Chước hiểu ra, anh đi sang một bên yên lặng chờ trà sữa.
Anh xem như biết được một số khẩu vị yêu thích của cô, thích đồ ngọt, thích ăn dấm chua.
Nhưng anh chưa nói đây là lần đầu tiên trong đời anh gọi món trà sữa.
Phía sau Phó Chước còn có khách chờ đợi, là một cặp người yêu.
Cặp đôi kia hỏi Thẩm Thư Dư có phải cửa tiệm đang có hoạt động không, Thẩm Thư Dư bèn giới thiệu chi tiết với bọn họ, trong lúc cô giới thiệu Phó Chước ở bên cạnh cũng nghe được đại khái.
Chờ cặp đôi kia order xong, Phó Chước đang chờ trà sữa hỏi ngược lại Thẩm Thư Dư: “Các em làm thế nào chứng minh đối phương có phải người yêu không? Lỡ như chỉ đến uống chùa trà sữa thì làm sao?”
Phó Chước hỏi nghiêm túc, Thẩm Thư Dư cũng trả lời nghiêm túc: “Chúng tôi sẽ không bảo đối phương chứng minh cái gì, chỉ cần thành một cặp đến là được.
Mặc dù là thật sự đến uống chùa trà sữa, cũng coi như làm quảng cáo cho chúng tôi.”
“Thế à.” Phó Chước cười xấu xa, “Vậy em đi ra đứng bên cạnh tôi, có phải chúng ta cũng có thể mua một tặng một không?”
Trên lý luận như thế này là không sai.
Nhưng Thẩm Thư Dư nói: “Phải uống trà sữa cùng loại mới được, kể cả nhiệt độ và lượng đường.”
Phó Chước nói thẳng: “Cứ làm theo khẩu vị của em là được.”
Thẩm Thư Dư không nói lời nào, Phó Chước nghiêng đầu hỏi Tăng Quốc Long ở bên cạnh: “Được không?”
Tăng Quốc Long nói được, huống hồ ban nãy là chàng trai này xuất hiện giải vây, anh ta nói: “Được.”
Theo lý, Tăng Quốc Long cũng có thể tặng một cốc trà sữa cho người này.
“Vậy làm phiền rồi.” Phó Chước cười lễ phép lại giả dối.
Tăng Quốc Long quay đầu đi vào trong làm trà sữa.
Khách hàng luôn đến từng đợt, khi không có khách thì có thể nhàn rỗi một lát.
Lúc này đứng ở trước quầy ngoài Phó Chước ra thì chỉ có một cặp đôi khác, đều đang đợi trà sữa.
Thấy cửa tiệm không bận rộn, Phó Chước bèn quan sát xung quanh cửa tiệm.
Tiệm trà sữa này thuộc dạng chuỗi toàn quốc, cách trang hoàng cùng một bản mẫu.
Mặt tiền cửa hàng nhỏ, Thẩm Thư Dư chỉ đứng bên cạnh quầy, cũng không có điều hòa hay là thứ gì chắn gió.
Tuy rằng hôm nay trời nắng, nhưng tại chỗ không có ánh nắng chiếu tới vẫn rất lạnh.
Phó Chước thấy mũi của Thẩm Thư Dư đỏ lên vì lạnh, anh hỏi cô: “Chừng nào em tan tầm?”
Không có khách order Thẩm Thư Dư cũng chẳng có gì làm, tuy rằng cô đang cố gắng tìm việc, lau quầy rồi xếp lại ống hút.
Khi làm việc cô không muốn nói chuyện với Phó Chước, nhưng hiển nhiên người này lại sử dụng bản lĩnh dính như kẹo mè xửng của mình.
“Hửm?” Phó Chước nhướn mày nhìn Thẩm Thư Dư.
Thẩm Thư Dư đành chịu trả lời: “Hôm nay là đêm Bình An sẽ tương đối bận rộn, không biết buổi tối mấy giờ tan tầm.”
Cô chỉ hy vọng anh mau đi đi.
Tuy rằng nghĩ vậy có chút quên ơn phụ nghĩa, dù sao anh mới vừa giúp giải vây.
“Ờ.” Phó Chước tỏ vẻ hiểu được, thoạt nhìn rất hiểu chuyện.
Thẩm Thư Dư không biết lúc này trong đầu anh đang nghĩ ngợi cái gì.
Anh làm sao biết cô làm thêm ở tiệm trà sữa này?
Có điều, nếu anh thật sự muốn biết cũng không phải việc gì khó, chuyện cô làm thêm ở tiệm trà sữa không phải bí mật gì.
Không bao lâu, Tăng Quốc Long cầm hai cốc trà sữa của Phó Chước đi ra, nói với anh: “Chào anh, trà sữa của anh đã hoàn thành.”
Thẩm Thư Dư theo thói quen hỏi: “Anh muốn đóng gói hay là uống bây giờ?”
“Uống bây giờ.”
Thế là Thẩm Thư Dư giúp Phó Chước cắm ống hút vào cốc.
Phó Chước vươn tay cầm lấy, nhưng lúc nhận trà sữa anh đụng phải ngón tay của Thẩm Thư Dư, vẫn lạnh như băng.
Còn một cốc trà sữa khác.
Thẩm Thư Dư đưa mắt nhìn cốc trà sữa kia rồi nhìn sang Phó Chước, cô nghĩ thầm anh nhất thiết đừng nói cốc này là muốn cho cô uống.
Cũng may Phó Chước không nói như vậy.
Anh uống một ngụm trà sữa trong cái cốc đã mở ra, anh cầm cốc còn lại chưa mở ra trong tay suy nghĩ một phen, sau đó đưa cho Thẩm Thư Dư: “Cầm giúp tôi.”
Thẩm Thư Dư: “?”
Cô không cầm, Phó Chước trực tiếp đặt trà sữa trong lòng bàn tay Thẩm Thư Dư: “Lấy tay giữ chặt.
Giúp khách bảo quản cũng là một trong những công việc của các em phải không?”
Trà sữa nóng rất ấm áp, lòng bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Thư Dư vừa chạm vào liền cảm nhận được sự ấm áp.
Trà sữa nóng đặt trong lòng bàn tay còn có hiệu quả hơn cả túi nước ấm.
Phó Chước nói: “Mấy phút nữa tôi qua lấy.” Dứt lời anh xoay người bỏ đi.
Chờ Phó Chước đi rồi, Tăng Quốc Long mới hỏi Thẩm Thư Dư: “Người kia là đàn anh Phó Chước mà các em nói tới sao?”
Thẩm Thư Dư bất ngờ Tăng Quốc Long thế mà biết được: “Anh Long từng gặp anh ấy à?”
“Không có.” Tăng Quốc Long lắc đầu.
“Vậy anh làm sao biết được.”
“Đoán thôi.” Tăng Quốc Long cười nói.
Tuần trước khi Phương Giác ở trong tiệm trà sữa từng nhắc tới Phó Chước, lúc ấy Phương Giác còn kể một đống chuyện về Phó Chước.
Tăng Quốc Long luôn rất giỏi thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, dù sao còn trẻ đã ra ngoài làm việc cho nên anh ta rất giỏi nắm bắt những chi tiết nhỏ nhặt.
Ngày đó anh ta cũng rất tò mò Phó Chước là loại người gì, hôm nay nhìn thấy tương tác giữa Thẩm Thư Dư và Phó Chước anh ta liền đoán được bảy tám phần.
Quả nhiên thoạt nhìn là một người rất ưu tú.
Trăm nghe không bằng một thấy, sau khi gặp mặt chút ảo tưởng còn lại trong lòng Tăng Quốc Long đã tan biến toàn bộ.
Anh ta sớm biết người ưu tú như Thẩm Thư Dư nhất định sẽ gặp được rất nhiều chàng trai xuất sắc.
Mà anh ta chỉ là một người làm thuê không có văn hóa.
Thẩm Thư Dư đợi Phó Chước thật lâu, lâu đến mức trà sữa nóng trong tay cô trở thành ấm, sau đó gần như nguội lạnh anh mới trở về.
Có lẽ vì thời tiết tốt, Phó Chước ăn mặc cũng rất phong phanh.
Hôm nay anh mặc áo khoác bóng chày trắng đen, thoạt nhìn rất cởi mở phóng khoáng.
Gặp anh vài lần, Thẩm Thư Dư phát hiện anh luôn ăn mặc rất đơn giản, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất khoan khoái.
Phó Chước ở đối diện đi tới, anh lấy ra mấy miếng giữ nhiệt trong túi đưa cho Thẩm Thư Dư, nói: “Này, cho em.”
Thẩm Thư Dư theo bản năng từ chối.
“Không cần?” Anh nhíu mày.
Thẩm Thư Dư gật đầu: “Không cần.”
“Vậy tôi sẽ đứng ở đây, chờ khi em cần mới đi.”
Thẩm Thư Dư: “…”
Lần này cô quyết tâm không yếu thế.
Nếu cô thật sự vẫn không nhận, cô không tin anh sẽ có nhiều kiên nhẫn như vậy cứ đứng ở đây.
Tại cửa tiệm người đến người đi, người order từ đợt này tới đợt khác.
Thẩm Thư Dư rất muốn phớt lờ người đàn ông cao to đứng ở một bên, nhưng không còn cách nào khác, hễ là con gái đến mua trà sữa đều sẽ thì thầm bàn tán.
Gần như là đều nói anh đẹp trai, không thì ngoại hình của anh rất đàn ông.
Thế là trôi qua một tiếng đồng hồ, da đầu Thẩm Thư Dư sắp run lên.
Nhưng người kia giống như Quan Công đứng ở cửa tiệm, người lạ chớ đến gần, còn có phần muốn đuổi khách.
Ngay cả Tăng Quốc Long sau đó cũng nhỏ giọng nói với Thẩm Thư Dư: “Người ta cũng là có ý tốt mà.”
Cuối cùng Thẩm Thư Dư chỉ có thể đành nhận lấy, cô hỏi: “Bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho anh được không?”
Phó Chước cười: “520.”
“Này!” Thẩm Thư Dư biết đồng âm của con số này là cái gì, lần trước nói trả tiền thuốc cảm cho anh anh cũng nói con số này.
Thấy dáng vẻ tức giận của Thẩm Thư Dư, Phó Chước cảm thấy thú vị, anh vô tư nói: “Tôi chạy mấy con phố mới mua được, phải thêm chút phí vất vả chứ.”
Thẩm Thư Dư vô tội nói: “Tôi lại không bảo anh mua.”
Nào ngờ anh cũng tỏ vẻ vô tội: “Tôi lại không bảo em trả tiền.”
“Vậy…có thể bớt phí vất vả không?” Thẩm Thư Dư còn có ý định mặc cả.
Phó Chước cười tươi như hoa.
Mẹ nó, sao đáng yêu thế chứ?
Thế là anh nói: “Được, em muốn bao nhiêu thì bấy nhiêu.”
Thẩm Thư Dư nghĩ đến Phương Giác thường xuyên mua đồ ăn bên ngoài, phí giao hàng cũng khoảng vài chục đồng.
Nhưng hiển nhiên cho Phó Chước vài đồng phí vất vả cũng không ổn, huống chi anh không phải là người giao hàng.
Thẩm Thư Dư nghĩ nghĩ: “Vậy…một trăm đồng được không?”
Một trăm đồng đã là tiền lương cô đứng ở đây cả ngày.
Phó Chước lại lắc đầu: “Không được.”
Thẩm Thư Dư vừa xụ mặt thì chợt nghe Phó Chước nói: “Mời tôi ăn bát mì tương đen, ở cái quán em thích ăn nhất tại cổng trường được chứ?”
Thẩm Thư Dư nghe vậy vội vàng gật đầu, hiếm khi phấn chấn lại sảng khoái nói: “Được thôi.”.