Vướng Mắc Ngọt Ngào


Trả lời xong, Thẩm Thư Dư lại cảm thấy có gì đó hơi sai.

Cô rõ ràng không muốn dây dưa mơ hồ với người trước mặt, nhưng lại nhiều lần rơi vào cạm bẫy của anh.

Trà sữa, còn mì tương đen, cô bỗng nhiên nhớ tới mình còn nợ anh một điệu múa…
Sự việc rốt cuộc sao diễn biến thành thế này chứ?
Thẩm Thư Dư có phần không hiểu, nhưng hình như cô không phản cảm đến vậy.
Hôm nay là đêm Bình An hơn nữa lại là cuối tuần, mãi cho đến tối khách hàng vẫn rất nhiều.

Công việc của Thẩm Thư Dư đến bảy giờ có thể kết thúc, cô cũng mệt mỏi cả buổi chiều, khi được giải phóng liền hưng phấn vui mừng khôn xiết.
Sau khi tan ca, Thẩm Thư Dư đi trên phố đi bộ giăng đèn kết hoa, cô đã đói bụng từ lâu, cái bụng cứ kêu ùng ục mãi.

Nghĩ đến mì tương đen ở trước cổng trường, cô bèn có khẩu vị.

Thế là cô bước nhanh đi bắt kịp xe buýt.
Từ trung tâm thành phố đến trường là trạm đầu tiên, cho nên cô dễ giành chỗ.

Chẳng qua điều khiến Thẩm Thư Dư bất ngờ là hôm nay trên xe buýt ngoại trừ tài xế thì không có những người khác.

Điều này thật sự khiến người ta cảm thấy bất thường.

Nhưng Thẩm Thư Dư đưa mắt nhìn người đợi tại trạm xe cùng với sự náo nhiệt trên đường phố, cô nghĩ thầm có lẽ mình là người đầu tiên lên xe buýt.
Nếu là người đầu tiên lên xe buýt, cô vội vàng tìm chỗ tự cho là thoải mái nhất —— dãy thứ hai đếm ngược.
Vị trí này không chỉ không cần đứng dậy nhường chỗ ngồi, còn có thể dựa vào cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, coi như được thả lỏng.
Phong Châu là một thành phố du lịch, nơi này được xây dựng rất xinh đẹp.

Có điều đáng tiếc là Thẩm Thư Dư đi học ở đây hơn nửa học kỳ còn chưa có thời gian đi dạo chơi xung quanh.

Nửa học kỳ trước cô luôn bận rộn nhiều việc, vừa bận tập luyện cho lễ kỷ niệm thành lập trường, còn phải đi học như thường, còn lo việc làm thêm, thế nên cứ luôn cảm thấy mệt nhoài.

Cũng trong khoảng thời gian này cô có thời gian nghỉ xả hơi.
Trong thời gian Thẩm Thư Dư nhìn ra ngoài cửa sổ thì chưa được một lúc xe buýt từ từ khởi động.

Cô theo bản năng nhìn lại trong xe bèn nhìn thấy Phó Chước ở đối diện đang đi về phía mình.

Nhưng ngoài anh ra, trong xe không còn hành khách nào nữa.

Trong lòng Thẩm Thư Dư trở nên căng thẳng.
Chuyến xe từ trung tâm thành phố tới trường này cho dù vắng vẻ thế nào cũng không thể chỉ có hai hành khách.

Thẩm Thư Dư hình như lập tức hiểu ra, cô vội vàng đứng dậy, nhưng Phó Chước đã đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Phó Chước đỉnh đạc ngồi xuống, một người có thể chiếm trọn một chỗ ngồi và lối đi nhỏ, thậm chí khiến cho Thẩm Thư Dư ngồi bên trong căn bản không có cách nào đi ra.
Thẩm Thư Dư muốn gọi tài xế dừng xe, nào ngờ Phó Chước lại ngẩng đầu nhìn cô nói: “Em đừng quậy, ngồi đàng hoàng đến cổng trường ăn bát mì tương đen rồi tôi đi.”
Nói như là cô là người vô cớ gây rối.
Xe buýt đã từ từ chạy đi.
Thẩm Thư Dư chỉ có thể cam chịu ngồi xuống, tiếp tục nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.

Nhưng lúc này cô chẳng có tâm tư nào để thưởng thức phong cảnh, chỉ có nghi hoặc đầy bụng.
Buổi chiều cô rõ ràng nhìn thấy anh đi rồi, cho nên bây giờ anh làm sao đột nhiên xuất hiện trên chuyến xe buýt này? Xuất hiện thì thôi đi, tại sao trên xe buýt cũng chỉ có hai hành khách là bọn họ?
Người bên cạnh tràn đầy khí thế, nhưng lại cách gần như vậy dường như hơi thở trên người anh đều truyền sang người cô, vẫn là mùi sữa tắm nhàn nhạt kia.
Phó Chước theo tầm mắt Thẩm Thư Dư nhìn ra ngoài, hỏi: “Em đang nhìn gì thế?”
Thẩm Thư Dư thu lại tầm mắt, nói: “Không có gì.”
Phó Chước biếng nhác dựa vào ghế, anh duỗi chân ra chạm vào chân cô, nói: “Này, ông đây đói chết rồi.”
Lúc này Thẩm Thư Dư mới nghiêng đầu nhìn anh, tuy rằng cô rất muốn than phiền anh một câu, nhưng nghĩ nghĩ vẫn thôi.

Thực ra cô cũng rất đói bụng.
Cơ mà, chẳng lẽ đến giờ anh còn chưa ăn cơm?
“Chờ em lâu như vậy, em cũng chẳng thèm nói chuyện với tôi.” Phó Chước vẫn tươi cười, chân anh đặt song song với chân cô, một lớn một nhỏ.
Thẩm Thư Dư lại tỏ vẻ không tin: “Anh thực sự luôn đợi tôi?”
“Ừ.” Phó Chước nhìn đồng hồ thể thao trên cổ tay, nói, “Từ mười hai giờ trưa đến bảy giờ tối, em đứng tổng cộng bảy tiếng.

Mỏi chân không?” Phó Chước nói xong thì đưa mắt nhìn cẳng chân của cô.
Hôm nay cô mặc chiếc quần bó màu đen, hai chân vừa mảnh lại dài.

Chân đương nhiên rất mỏi, nhưng lúc cô ở cửa tiệm cũng có hoạt động, hơn nữa cũng không phải cứ đứng mãi.
Thẩm Thư Dư bị nhìn bèn co chân lại, rồi đáp: “Cũng ổn.”
“Thật không? Dù sao chân tôi mỏi kinh khủng.” Phó Chước duỗi thẳng hai chân mình để tại lối đi nhỏ, hai chân được quần bò quấn quanh cũng dài lại thẳng.
Buổi chiều Thẩm Thư Dư đứng bao lâu thì Phó Chước đứng bấy lâu.

Thực ra anh cũng không cách cô xa lắm, anh đứng tại quán cà phê ở góc xéo đối diện cô.

Tuy rằng mỗi ngày Phó Chước đều vận động tập luyện không ít ở trong phòng tập thể thao, nhưng chỉ đứng vậy thôi hình như càng tiêu hao thể lực hơn.
Thẩm Thư Dư vẫn còn nghi hoặc trong lòng, nhưng rốt cuộc không nói gì thêm.
Phó Chước lại nói: “Em đứng bảy tiếng, thu nhập bao nhiêu?”
Thẩm Thư Dư trả lời: “Một giờ mười lăm đồng.”
Phó Chước dứt khoát nghiêng người nhìn Thẩm Thư Dư, vẻ mặt không dám tin: “Nhiêu đó thôi?”
“Không ít đâu.” Thẩm Thư Dư ngược lại cảm thấy có thể tìm được việc làm thêm cố định không dễ gì.

Công việc hiện tại ở tiệm trà sữa tương đối nhẹ nhàng, hơn nữa cũng không ràng buộc.
Phó Chước cau mày, ngón tay gõ trên tay vịn chỗ ngồi: “Lúc em làm việc có phải thường xuyên gặp phải những tên vô lại không?”
Thẩm Thư Dư nghĩ thầm bên cạnh mình chẳng phải đúng lúc có một tên vô lại à, thế là cô mở to mắt nhìn anh.
Phó Chước bị nhìn cảm thấy khó hiểu, anh cười nói: “Em nhìn tôi làm gì?”
Lúc này Thẩm Thư Dư mới nói: “Anh cũng rất vô lại.”
Phó Chước cười ha ha, gật đầu lia lịa: “Phải phải phải, tôi là vô lại.”
Thẩm Thư Dư nhìn thấy anh cười to, coi như anh vẫn biết giác ngộ.
Nhưng Phó Chước còn nói: “Nhưng tính chất khác biệt.”
“Khác thế nào?” Thẩm Thư Dư nghiêm túc hỏi.
Phó Chước nghiêm túc trả lời: “Tôi thích em đó.”
Thẩm Thư Dư nhìn anh vài giây, hai người đối diện nhau.

Nhưng cô mau chóng nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, cô không tin anh sẽ thích mình nhiều bao nhiêu.
Phó Chước thấy cô không có phản ứng, anh nói ngay: “Này, lạnh nhạt thế à?” Nói xong anh lại dùng chân mình chạm nhẹ vào giày cô.
Thẩm Thư Dư co chân dịch vào bên trong một chút, đầu vẫn nhìn ngoài cửa sổ.

Chẳng qua lúc này cô lại lên tiếng chủ động hỏi: “Vì sao anh thích tôi?”
“Không biết.” Anh hiếm khi mất tự nhiên.
Nếu Thẩm Thư Dư quay đầu qua vào lúc này, khẳng định có thể nhìn thấy vẻ ửng đỏ nhàn nhạt trên khuôn mặt anh.
Làm sao có thể bình tĩnh được.
Đây là lần đầu tiên trong đời Phó Chước nói thích một người.

Tuy rằng thoạt nhìn cũng không đặc biệt chính thức lắm.
Hiện tại trái tim anh đập thình thịch, lần đầu tiên biết được loại cảm giác khẩn trương này.
Mẹ nó, anh cảm thấy mình đột nhiên trở nên yếu ớt.
Thẩm Thư Dư coi như đối mặt với rất nhiều lời tỏ tình trong đời này, thực ra khi nghe được người khác nói chữ thích này cô đã tê dại từ lâu.

Huống hồ Phó Chước trước mắt thoạt nhìn không phải kiểu đứng đắn, cô cũng chẳng tin tưởng.
Nhưng cô tin là anh có cảm giác mới mẻ nhất thời thôi.
Sau đó hai người đều không nói chuyện, dọc đường rất yên tĩnh, chỉ nghe tạp âm của chiếc xe chuyển động, còn có đủ loại tiếng ồn ào náo động trên đường phố.

Tuy rằng màn đêm đã buông xuống nhưng thành phố này vẫn nhiệt tình như lửa.
Thẩm Thư Dư để ý sau khi xe buýt tới từng trạm thì hoàn toàn không ngừng lại mà đều trực tiếp chạy qua.

Vì thế mười phút trôi qua, trên xe buýt cũng chỉ có Thẩm Thư Dư và Phó Chước.
Bỗng nhiên di động rung lên, Thẩm Thư Dư đưa mắt nhìn.
FZ: [Em thích tôi không?]
Thẩm Thư Dư chẳng hề nghĩ ngợi, ngón tay gõ ra hai chữ.
Tiểu Tiểu Thư: [Không thích.]
Phó Chước cũng biết là đáp án này.
FZ: [Tôi biết mà.]
Tiểu Tiểu Thư: [Biết rồi anh còn hỏi.]
Rõ ràng hai người ngồi cùng dãy ghế, nhưng hình như trò chuyện qua di động đối với Thẩm Thư Dư lại tự nhiên hơn một tí.
Trong khoảng thời gian này cô thực sự dần dần quen với anh trong di động, bởi vì nó hình như không có tính công kích như anh hiện giờ.
Thẩm Thư Dư ít nhiều còn mang chút thành kiến đối với Phó Chước, nhưng những thành kiến này đang từ từ giảm bớt.
Lần trước bởi vì anh mà Chu Giai Giai mới bị công khai phê bình, coi như cô ta ác giả ác báo.

Mà hôm nay anh lại đột ngột xuất hiện giúp trừng trị Trần Gia Hào, xem như khiến Thẩm Thư Dư nhẹ nhõm.
Lúc này Phó Chước nghiêng đầu nhìn Thẩm Thư Dư mỉm cười, cô cũng đúng lúc nghiêng đầu đưa mắt nhìn.

Ánh mắt lơ đãng chạm vào nhau thế mà còn có tia lửa hơn lúc anh nói chữ thích kia.

Trái tim Thẩm Thư Dư đột nhiên đập nhanh, cô mau chóng quay đầu đi nhìn ra cửa sổ.
Thực ra cô vẫn biết đôi mắt của anh rất đẹp, mặc dù có khi thoạt nhìn rất trong veo, có khi thoạt nhìn sâu không lường được.

Dần dà, cô hình như không còn sợ anh giống như lúc ban đầu.

Hiện tại cô dám tranh luận với anh, thực ra cũng là ỷ vào anh không làm ra bất cứ chuyện gì bất lợi đối với mình.
Chưa đến một lúc, Phó Chước lại gửi tin nhắn cho Thẩm Thư Dư.
FZ: [Không sao, sớm muộn gì em cũng sẽ thích tôi.]
Tiểu Tiểu Thư: [Không đâu.]
FZ: [Sẽ thích mà.]
Thẩm Thư Dư không trả lời tin nhắn của anh, lúc này trực tiếp khóa màn hình di động, rồi cất vào túi.
Thời gian đến trường vốn cần ít nhất bốn mươi phút, nhưng thời gian của chuyến xe này lại rút đi một nửa.
Đợi khi sắp xuống xe, Thẩm Thư Dư hỏi Phó Chước: “Anh bao trọn chiếc xe buýt này ư?”
Phó Chước gật đầu: “Vậy còn có thể làm sao, em lại không ngồi xe của tôi.”
Nghĩ đến đủ loại hiểu lầm vào ngày đầu tiên hai người gặp nhau, Phó Chước chỉ có thể nghĩ ra một chiêu như vậy.

Thẩm Thư Dư thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của anh đột nhiên muốn cười.

Cô cảm thấy anh giống như tên ngốc.
“Ai bảo anh lái xe huênh hoang như vậy.”
Đôi mắt Phó Chước sáng lên: “Cho nên nếu như xe của tôi bình thường một chút thì em sẽ chịu ngồi hả?”
Thẩm Thư Dư phát hiện dù mình nói gì anh hình như đều có thể đáp lại.

Thế nhưng cô nghèo từ vựng không giỏi tranh cãi với người ta.
Lúc xe buýt dừng tại trạm ở trường thì Phó Chước đứng dậy trước, nhưng khi tới cửa xe anh để Thẩm Thư Dư đi xuống trước.

Anh đi sau làm động tác tay tỏ vẻ cảm ơn chú tài xế.
Chú tài xế tươi cười như hoa, hy vọng cấp trên có thể sắp đặt nhiều công việc như vậy hơn.
Nếu đã hứa mời anh ăn mì tương đen, Thẩm Thư Dư liền dẫn anh đến trước quán ăn.

Mới ngồi xuống không bao lâu, Phó Chước không biết từ đâu lấy ra một quả táo giả đưa cho Thẩm Thư Dư, nói: “Này, tặng em.”
Mấy năm nay Thẩm Thư Dư nhận được không ít quả táo vào đêm Bình An, nhưng táo giả thì thực ra lần đầu tiên gặp được.
Phó Chước nói: “Trái tim của tôi giống như quả táo này, cả đời sẽ không hư thối.”
Thực ra Phó Chước cũng không có thói quen mừng đêm Bình An, cũng vì hôm nay ở bên ngoài khắp nơi đều là không khí ngày lễ anh mới hứng lên mua một quả táo.

Ban đầu anh mua quả táo đỏ, nhưng trong lúc vô tình anh nhìn thấy một quả táo giả, còn dùng giá gấp đôi mua từ ông chủ.
Thẩm Thư Dư cầm quả táo giả này bóp bóp, vẻ mặt thản nhiên: “Nhưng mà nó là giả.” Nói xong cô đẩy quả táo đến trước mặt anh, “Anh đừng nói lời sến súa nữa, không hợp với tính tình của anh.”
“Vậy em nói thử xem, tính tình của tôi thế nào?”
Thẩm Thư Dư không cần nghĩ ngợi nói ngay: “Tính tình của anh như là côn đồ, cái loại không tim không phổi ấy.”
“Con người làm sao có thể không tim không phổi.” Phó Chước tỏ vẻ không đồng ý.
Thẩm Thư Dư nhớ tới ba mình, cô khăng khăng nói: “Có một số người chính là loại không tim không phổi.”
Phó Chước nhìn sắc mặt Thẩm Thư Dư, anh không nói thêm gì nữa.

Anh hình như nhìn thấy thứ không nên thuộc về cô lại hiện lên khuôn mặt cô nhóc này.
Mì tương đen mau chóng được bưng lên bàn, lần này Phó Chước học theo cách ăn của Thẩm Thư Dư đổ vào rất nhiều dấm chua.

Thẩm Thư Dư không ngăn cản anh, trong lòng cô hiểu rõ, không có người nào có thể vì người khác mà thay đổi bản tính, nhất là anh chàng ở trước mặt này.
Nhưng Phó Chước lại nghĩ rằng anh sẽ cố gắng trở thành một người khiến cô thích..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui