Thẩm Thư Dư và Phó Chước ở lại thành phố Nam Châu hai hôm, vào ngày chủ nhật thì lên đường trở về thành phố Phong Châu.
Hai ngày nay để Thẩm Thư Dư nhận biết thành phố Nam Châu, cũng biết được hoàn cảnh trưởng thành của Phó Chước.
Con người anh tuy rằng bá đạo lại ngang ngược, nhưng sinh hoạt cá nhân hình như rất đơn giản.
Từ khi quen nhau tới nay, mỗi ngày Phó Chước gần như đều ba điểm một đường: phòng làm việc, nhà, phòng vẽ tranh.
Trông buồn tẻ lại vô vị, nhưng anh lại thích thú.
Anh tốn nhiều thời gian vẽ tranh nhất, nhưng khi ở cùng Thẩm Thư Dư anh sẽ cố gắng không vẽ tranh, bởi vì cô luôn khiến anh dễ dàng phân tâm.
Ngày hôm sau từ thành phố Nam Châu trở về, Thẩm Thư Dư chẳng hiểu sao lại phát sốt.
Cơ thể cô coi như luôn khỏe mạnh, quanh năm suốt tháng sinh bệnh không tính là nhiều.
Lần này chẳng hiểu sao phát sốt, ban đầu cô còn không biết, là Phương Giác sáng sớm thức dậy gọi cô rời giường, Thẩm Thư Dư mới biết mình đã ngủ quên.
Trước đây lần nào cũng là Thẩm Thư Dư dậy trước gọi Phương Giác.
Sáng nay Thẩm Thư Dư đột nhiên phát hiện không chỉ cổ họng của mình đau rát, hơn nữa đầu đau đến mức như muốn nứt ra.
Phương Giác thấy sắc mặt Thẩm Thư Dư không tốt, cô bạn khẩn trương hỏi: “Sao vậy? Cậu khó chịu trong người hả?”
Thẩm Thư Dư hắng giọng, phát hiện mình hoàn toàn chẳng thể nói ra lời.
Phương Giác tiện thể đi tới giường của Thẩm Thư Dư, vươn tay sờ trán cô, phát hiện trán cô nóng hổi không thôi.
“Á! Không phải là phát sốt rồi chứ!” Phương Giác hỏi.
Thẩm Thư Dư tỏ vẻ dửng dưng, cô thuận tay cầm lấy quần áo đặt sẵn ở đầu giường tối qua bắt đầu mặc vào từng chiếc, cô nói: “Đoán chừng là phát sốt, tớ rửa mặt rồi đến phòng y tế xem thử, có lẽ phải xin nghỉ buổi sáng.”
Phương Giác vội vàng nói: “Vậy tớ đi cùng cậu.”
Thẩm Thư Dư rất muốn Phương Giác đi với mình, nhưng xin nghỉ cần phải có lý do còn bị trừ điểm trong lớp.
Lý do thì không có gì khó, trừ điểm mới là phiền toái.
Nghĩ nghĩ, Thẩm Thư Dư vẫn nói: “Không cần, tớ tự đi được.”
Thực ra trong mấy năm học trung học phổ thông ở lại trường, Thẩm Thư Dư cũng từng có lúc không khỏe, nhưng mỗi lần cô đều giải quyết ổn thỏa.
Chuyện này vốn không có gì phiền phức, chỉ cần đến phòng y tế để bác sĩ khám bệnh, rồi uống theo toa thuốc, chỉ vài ngày là đủ để hồi phục sức khỏe.
Nhưng trong lúc sinh bệnh cũng khó chịu đựng được, đầu tiên là cơ thể yếu ớt rồi đến tâm lý khó chịu.
Nói ra cũng lạ, sau khi ngã bệnh con người dường như sẽ trở nên đặc biệt yếu ớt.
Phương Giác nghĩ nghĩ rồi đột nhiên cười nói: “Ô kìa, bảo Phó đại thần đi cùng cậu đi.”
Lúc này Thẩm Thư Dư mới nghĩ đến bạn trai của mình Phó Chước.
Thế nhưng Phó Chước cũng bận, Thẩm Thư Dư không muốn quấy rầy anh.
Trên đường trở về thành phố Phong Châu ngày hôm qua Phó Chước đã nói sáng ngày thứ hai phải bận một đống chuyện, cô làm sao còn có ý định làm phiền anh.
Phương Giác ngược lại cho rằng Thẩm Thư Dư sẽ tìm bạn trai Phó Chước đi cùng, bởi vậy cô bạn không cùng cô đến phòng y tế.
Thế là vào buổi sáng Thẩm Thư Dư kéo lê cơ thể như muốn nhũn ra một mình đi tới phòng y tế.
Phòng y tế cách khá xa, Thẩm Thư Dư đi bộ ít nhất phải mất mười lăm phút.
Có lẽ bởi vì phát sốt, toàn thân Thẩm Thư Dư lạnh run.
Cô quấn mình như cái bánh chưng, toàn thân chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, còn có gò má hơi đỏ bừng.
Tối qua Vu Hiểu Phong không quay về trường, sáng nay khi anh ta gấp gáp trở về đi học thì gặp được Thẩm Thư Dư ở trên đường.
Từ xa anh ta đã nhận ra người, đang kích động muốn tiến lên chào hỏi thì trông thấy Thẩm Thư Dư xoay đầu chui vào phòng y tế.
“Ơ?” Vu Hiểu Phong chẳng nói hai lời chạy về phía phòng y tế.
Vừa tới nơi, Vu Hiểu Phong nhìn thấy Thẩm Thư Dư ngậm một cây nhiệt kế trong miệng.
Thẩm Thư Dư nhìn thấy Vu Hiểu Phong hiển nhiên cũng có chút bất ngờ, cô đang muốn chào buổi sáng với anh ta thì anh ta đã lên tiếng trước: “Sao vậy chị dâu?”
Thẩm Thư Dư lắc đầu, bởi vì ngậm nhiệt kế mà nói năng không rõ ràng: “Không có gì.”
Vu Hiểu Phong quay đầu hỏi bác sĩ phòng y tế: “Chào bác sĩ, xin hỏi bạn học này làm sao vậy?”
“Chẩn đoán sơ bộ hẳn là viêm cổ họng khiến cho phát sốt, hiện tại đang đo nhiệt độ cơ thể của em ấy.” Nữ bác sĩ cười nhẹ.
Lúc này trong phòng y tế ngoài ba người họ ra thì chỉ có dụng cụ lạnh băng và thuốc men.
Vu Hiểu Phong không thích mùi cồn khử trùng cho lắm, anh ta lấy tay xoa mũi hỏi Thẩm Thư Dư: “Phó gia biết chưa?”
Thẩm Thư Dư lắc đầu, vẫn nói năng không rõ: “Đừng nói với anh ấy, tôi không có việc gì lớn đâu.”
“Ừm.” Miệng Vu Hiểu Phong đồng ý, anh ta lại ở trước mặt Thẩm Thư Dư cầm di động gọi điện thoại cho Phó Chước.
Phó Chước ở bên kia cũng đã tới phòng làm việc của mình hồi sáng, anh nghe được trong lòng chợt căng thẳng, bảo Vu Hiểu Phong đưa điện thoại cho Thẩm Thư Dư.
Thẩm Thư Dư trừng mắt nhìn Vu Hiểu Phong đành bắt máy.
Âm thanh bên kia rõ ràng có chút khẩn trương, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Buổi sáng anh gửi tin nhắn cho em sao em không nói mình khó chịu chứ?”
Thẩm Thư Dư lấy ra nhiệt kế trong miệng đưa cho bác sĩ, cô nói với Phó Chước: “Không có gì đáng ngại, chỉ là buổi sáng em hơi nhức đầu thôi…”
Còn chưa chờ Thẩm Thư Dư nói hết lời, Phó Chước lạnh lùng nói: “Anh đến ngay.”
“Không cần đâu, em thật sự không sao…”
Điện thoại đã chuyển sang âm báo bận.
Trong lòng Thẩm Thư Dư có chút vui vẻ, lại có chút băn khoăn.
Lúc bảy giờ sáng Phó Chước gửi tin nhắn nói với cô anh đã tới phòng làm việc, có thể thấy được anh rất bận rộn.
Vu Hiểu Phong ở bên cạnh dứt khoát bưng qua một cái ghế rồi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thư Dư chờ đợi, anh ta nói: “Chờ Phó gia đến tôi sẽ đi.”
Thẩm Thư Dư càng áy náy hơn, nhưng dù cô nói thế nào Vu Hiểu Phong cũng không định bỏ lại cô một mình.
Bác sĩ nhanh chóng khám bệnh cho Thẩm Thư Dư, chẩn đoán chính xác Thẩm Thư Dư bởi vì viêm cổ họng mà phát sốt.
Bác sĩ hỏi Thẩm Thư Dư có phải gần đây đã ăn món nào đó gây kích thích không, cô nhớ tới hôm qua cùng Phó Chước ăn gà cay và cá luộc.
“Có lẽ là bởi vì cay, mấy hôm nay em nên ăn thanh đạm một chút, đừng đụng vào món ngọt và món cay, phải uống nhiều nước ấm.
Tôi cho em toa thuốc này uống hai ngày trước, nếu uống hết mà cổ họng vẫn khó chịu thì em hãy tới đây lần nữa.” Bác sĩ nghiêm túc căn dặn.
Vu Hiểu Phong nghe vậy sốt ruột hỏi tới: “Không cần tiêm ư?”
“Không cần.” Bác sĩ nói như đinh đóng cột.
“Bác sĩ xem mặt cô ấy trắng bệch thế này, không tiêm có ổn không? Tiêm rồi mới mau khỏi.”
Bác sĩ liếc nhìn Vu Hiểu Phong: “Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ? Hơn nữa ai nói tiêm thì mau khỏi? Trong tình huống có thể uống thuốc chữa trị, có thể không cần tiêm thì không tiêm, cậu cho rằng thứ này tốt à.”
Bác sĩ nói xong đưa một viên thuốc hạ sốt cho Thẩm Thư Dư, căn dặn cô: “Em phát sốt 39 độ, uống viên thuốc hạ sốt này trước đi.”
Thẩm Thư Dư nghe lời nhận lấy, Vu Hiểu Phong nhanh tay lẹ mắt lập tức đi rót một cốc nước ấm cho Thẩm Thư Dư.
“Cảm ơn.” Thẩm Thư Dư nhận lấy cốc nước Vu Hiểu Phong đưa qua rồi nuốt vào viên thuốc.
Bởi vì không có người bệnh khác, Thẩm Thư Dư đến phòng y tế khám bệnh dùng nhiều nhất chưa tới năm phút đồng hồ là có kết quả.
Mà ở đầu bên kia, Phó Chước hết sức lo lắng chạy về trường.
Trong lúc đó Thẩm Thư Dư gọi một cú điện thoại cho Phó Chước, ý là bảo anh không cần trở lại, cô uống thuốc xong đợi lát nữa sẽ đi học.
Phó Chước nói gì cũng không chịu, bảo cô nhất định phải chờ anh.
Mười lăm phút sau Thẩm Thư Dư gặp được Phó Chước.
Anh lái xe đỗ lại trước mặt cô, vừa xuống xe là đi qua nắm lấy tay cô lại vươn tay sờ trán cô.
Sắc mặt anh lạnh lùng lại u ám, âm thanh khàn khàn hỏi: “Nghiêm trọng không em?”
Thẩm Thư Dư miễn cường nở nụ cười nói với anh: “Không nghiêm trọng đâu, em đã nói với anh rồi.”
Vu Hiểu Phong ở bên cạnh cảm thấy mình giống như bóng đèn, anh ta không nhịn được tìm chút cảm giác tồn tại mà nói với Phó Chước: “Bác sĩ nói chỉ cần uống thuốc là được, ban nãy chị dâu uống thuốc hạ sốt rồi, có lẽ chừng nửa tiếng nữa sẽ có hiệu quả.”
Phó Chước gật đầu với Vu Hiểu Phong: “Làm phiền cậu.”
“Không phiền không phiền, cái này có gì phiền toái chứ, tôi cũng là sáng sớm trùng hợp thấy chị dâu đến phòng y tế.”
Thẩm Thư Dư ngược lại nghiêng đầu trừng mắt nhìn Vu Hiểu Phong.
“Đến nhà anh nghỉ ngơi.” Phó Chước căn bản không cho Thẩm Thư Dư cơ hội nào để suy nghĩ, anh trực tiếp đưa cô ngồi lên xe mình.
Tới nhà Phó Chước chỉ là chuyện mấy phút.
Phó Chước yêu thương Thẩm Thư Dư như bảo bối, anh trực tiếp bế cô về phía phòng ngủ của mình.
Để người nằm ổn thỏa trên giường, anh mới hỏi: “Em ăn sáng chưa?”
Sắc mặt Thẩm Thư Dư tiều tụy.
Bởi vì ngã bệnh đau đầu nhức óc, cô thật sự không có lòng dạ trêu chọc anh.
Thẩm Thư Dư lắc đầu nói: “Buổi sáng không có khẩu vị nên vẫn chưa ăn.”
Phó Chước ngồi ở mép giường sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Thư Dư, anh dịu dàng nói: “Anh đi nấu chút cháo cho em, em ngủ trước một lát được không?”
Thẩm Thư Dư quả thật rất muốn ngủ, cô không từ chối nữa mà gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được hỏi anh: “Hôm nay có phải phòng làm việc của anh bận rộn lắm không?”
“Ừm, cũng ổn.” Phó Chước nhét chăn cho Thẩm Thư Dư.
Thẩm Thư Dư nói: “Vậy lát nữa anh hãy về phòng làm việc, dù sao em ở đây cũng ngủ thôi.”
“Đồ ngốc.” Phó Chước cúi người hôn lên trán Thẩm Thư Dư, “Bạn gái ngã bệnh, anh là bạn trai không ở bên cạnh chăm sóc, em nói gì đó?”
Sau đó Phó Chước xuống dưới lầu nấu cháo, Thẩm Thư Dư nằm trên giường mơ màng ngủ thiếp đi.
Không biết ngủ bao lâu, cô cảm thấy toàn thân khô nóng không chịu nổi.
Cô định vén chăn trên người mình, nào ngờ bị một bàn tay bắt lấy.
“Coi chừng sẽ cảm lạnh.”
Thẩm Thư Dư mở mắt ra, cô nghiêng người nhìn thấy Phó Chước nằm bên cạnh mình.
Cô cảm thấy mình giống như đi giữa nước và lửa, vừa rồi đổ mồ hôi toàn thân, cả người như là ướt sũng.
“Em không thoải mái, nóng quá…” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Bởi vì uống thuốc, cổ họng hình như dễ chịu hơn nhiều, cơ thể cũng hồi phục sức lực.
Lúc này Phó Chước mới vén lên tấm chăn trên người cô, lại duỗi tay sờ trán cô: “Còn khó chịu không?”
Thẩm Thư Dư lắc đầu.
“Em đói chưa? Muốn ăn chút gì không?” Phó Chước hỏi.
Thẩm Thư Dư nghĩ nghĩ, gật đầu: “Nhưng mà trên người em dính nhớp, khó chịu.”
“Em ăn chút cháo rồi hẵng tắm được không?” Phó Chước nói.
Thẩm Thư Dư ngoan ngoãn gật đầu, cô cười nhẹ nhìn Phó Chước.
Cơ thể khôi phục sức sống ngày xưa, trong lòng cô như được ăn mật ngọt.
Phó Chước nhìn thấy cô cười như vậy, trái tim anh mềm nhũn: “Em cười cái gì?”
“Anh thật tốt.”
Phó Chước nghe vậy ngẩn ra, khuôn mặt bất ngờ nóng lên: “Tốt cái con khỉ.”.